Cô từ trước tới nay chưa từng đẩy anh ra, lúc này Dạ Âu Thần bị đột ngột đẩy ra, cả người ngây ra một lúc, đứng nguyên tại chỗ.
Sau hai giây, con người đen nhánh của anh dừng trên mặt cô, rất tức giận hỏi: “Sao thế?”
Hàn Minh Thư lười để ý anh, cất điện thoại sau đó bế Giá Đỗ Nhỏ lên, tự nựng cắm của Giá Đỗ Nhỏ, lực của tay cô rất nhẹ, Giá Đỗ Nhỏ bị cô chọc cứ cười khanh khách.
Dạ Âu Thần thấy vậy, liền lần nữa bước tới, ai biết được Hàn Minh Thư nhìn thấy anh qua đây, trực tiếp ôm Giá Đỗ Nhỏ quay người ra ngoài.
Để lại anh một mình đứng tại chỗ, đầy nghi vấn. Lẽ nào, hôm nay anh họp về muộn rồi? Vì vậy cô ấy mới giận anh? Nghĩ tới đây, Dạ Âu Thần rảo bước đôi chân dài đuổi theo.
Hàn Minh Thư ôm Giá Đỗ Nhỏ lượn quanh biệt thự Hải Giang, đi dạo khắp nơi, dọc đường Giá Đỗ Nhỏ mở mắt lạ lẫm nhìn xung quanh, sau đó lại ngây ngô cười khúc khích.
“Tiểu tổ tông, đừng cười như vậy nữa.”
Hàn Minh Thư bỏ tay nhéo hai má nhỏ mềm mại của con bé.Ngón trỏ chạm chạm chóp mũi màu hồng của cô bé nhỏ: “Tiếp tục cười như vậy, mẹ sẽ cho là mẹ đã sinh ra một đứa nhỏ ngốc đấy.”
“Khi khì khì khì…” Giá Đỗ Nhỏ nghe không hiểu cô đang nói gì nhưng động tác của Hàn Minh Thư lại một lần nữa khiến con bé cười.
“Ôi.”
Hàn Minh Thư chỉ có thể thở dài.
Chuyện gì thế này, luôn cảm thấy chỉ số IQ của Giá Đỗ Nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/798668/chuong-1642.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.