Thế nên sau khi suy nghĩ kỹ lại, Giang Tiểu Bạch đành phải nghe theo thôi.
Mà ở bên kia, sau khi bà Giang biết chắc chắn là Giang Tiểu Bạch đã ở trong cầu thang, thì bà ấy mới nói một vài lời với người bạn thân của mình rồi tiên người đó ra về.
Người đó vừa mới vào trong thang máy thì Giang Tiểu Bạch đã lập tức bước ra từ trong cầu thang.
“Thưa mẹ đáng kính của con, con mà ngồi ngốc ở trong đó lâu thêm một chút nữa, rất có thể là con sẽ nóng đến mức sinh bệnh đấy”
Giang Tiểu Bạch vừa mở miệng than thở vừa nhìn về phía cầu thang, bà Giang trừng mắt nhìn cô ấy một cách giận dữ: “Con còn bảo nóng đến mức sinh bệnh à? Thế sao con cứ ru rú trong nhà mãi mà vẫn chưa cảm thấy bí bách rồi sinh bệnh nhỉ? Dù sao thì con cũng được hít thở luông không khí mới mẻ ở trong cầu thang rồi đấy”
“Mẹ, mẹ nói nghe cứ như cả phòng này không có lấy một luồng không khí mới mẻ vậy, thế bây giờ con còn cần phải vào nhà không mẹ?”
“Dĩ nhiên là có rồi!” Bà Giang lôi Giang Tiểu Bạch vào trong phòng: “Con đi vào đây cho mẹ”
Sau đó, bà ấy nhanh chóng đóng cửa sầm lại một tiếng, vì bà ấy lo sợ sẽ để người khác nhìn thấy dáng vẻ này của Giang Tiểu Bạch.
“Con có phải là con gái của mẹ không thế, suốt ngày cứ ăn mặc theo cái kiểu quỷ này, cũng chẳng biết ăn diện gì cả? Chiều nay đi xem mắt, không lẽ là con muốn mặc cái kiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/798627/chuong-1601.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.