Hai tay cậu ta tựa như sắt thép, nóng bỏng đặt bên hông cô ấy, ôm Tiểu Nhan thật chặt, khiến Tiểu Nhan cảm thấy có chút không thở nổi.
Tiêu Túc đột nhiên buông tay ra, sau đó mỉm cười nhìn cô ấy, khẽ xoa đầu cô ấy: “Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không khống chế được mình.
Tiểu Nhan: Cậu ta chuẩn bị rời đi rồi, cô ấy còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể im lặng chấp nhận thôi.
“Bỏ đi, tôi không so đo với anh, anh lên đường bình an.
Tiêu Túc hé môi, muốn nói thêm hai chí, nhưng lại không thể cất nên lời, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tôi đi đây.”
Không biết có phải là ảo giác của Tiểu Nhan hay không, cô ấy cảm thấy hai chữ mà cậu ta không nói ra kia.
Là muốn nói… Chờ tôi.
Tiêu Túc rời đi rất nhanh. Ngay sau khi Tiêu Túc đi rồi, La Tuệ Mỹ chạy đến chỗ con gái mình và nói nhỏ: “Kỳ thật, mẹ cảm thấy anh chàng Tiêu Túc này rất ổn, vừa chăm chỉ lại có năng lực, đối xử với mọi người cũng tốt, nhìn qua trông đáng tin tưởng lắm.”
Nghe vậy, Tiểu Nhan nhàn nhạt nhìn La Tuệ Mỹ, La Tuệ Mỹ lập tức cười khan một cái: “Chỉ nói thế thôi, dù sao người ta cũng đi rồi.
Thì Tiêu Túc đã rời đi rồi, La Tuệ Mỹ có nói gì thì cậu ta cũng không nghe thấy được, vậy thì có sao đâu? Người lớn luôn là như thế, cứ để bà ấy nói đi, cũng không mấy đi miếng thịt nào của mình.
Qua vài ngày liền, Tiểu Nhan đều không khơi dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/798468/chuong-1441.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.