Tiểu Nhan cũng chẳng để ý câu nói này có gì không đúng, chỉ gật gật đầu: “Đúng rồi, là do váy này cần phải có vóc dáng, tôi sợ ăn nhiều sẽ mập bụng nên mới không dám ăn cái gì khác. Nhưng đợi sau khi tiệc tàn tôi không cần mặc váy này nữa, vì vậy tôi có thể ăn một chút, cũng không có gì.”
Tô Diêu Diêu: “Không ngờ cô ấy lại thẳng thắn nói như vậy, cũng không cảm thấy mình nói như vậy có ý gì, Tô Diêu Diêu nghi ngờ: “Cô thường giảm cân sao?”
Tiểu Nhan lắc đầu: “Không giảm, tôi gần đây là do công việc có chút bận rộn, nên có ốm đi chút.”
Cô ấy đã từng giữ được cân nặng rất tốt, nhưng từ khi trở về Trung Quốc cô ấy đã bị ốm đi, nếu như là trước đây, Tiểu Nhan không chắc mình có thể mặc được chiếc váy này không, ôi cuộc đời mà…
Tô Diêu Diêu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hình dáng như hạt dưa, cánh tay gầy guộc, còn có vòng eo thon gọn có thể ôm hết bằng một tay, quả là không nghĩ đi nói chuyện.
Tiểu Nhan đang chậm rãi ăn bánh, căn bản là không có để ý tới Tô Diêu Diêu, ngồi một hồi Tô Diêu Diêu cảm thấy mình đã nhịn không được, cô ấy mở miệng hỏi.
“Ừm… lúc nãy tôi vừa nhìn thấy cô đi cùng với tổng giám đốc Hàn à?”
“Hả?”
Đối phương vừa nhắc đến tổng giám đốc Hàn, hành động ăn uống của Tiểu Nhan đột nhiên dừng lại, suýt chút nữa còn bị sặc, cô ấy vỗ nhẹ lên lòng ngực ho khan một tiếng, người phục vụ phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/798447/chuong-1420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.