“Bây giờ sao rồi? Sau này còn muốn kháng cự anh nữa không?”
Hàn Minh Thư lắc đầu: “Không kháng cự nữa.”
“Còn cảm thấy bản thân không xứng với anh không?”
Hàn Minh Thư tiếp tục lắc đầu.
Trong tình cảm làm gì có cái gọi là xứng hay không xứng, chỉ có đối phương có đủ thích sâu đậm hay không, có nguyện ý hay không mà thôi.
“Sẽ không.”
Dạ Âu Thần rất hài lòng với hai câu trả lời này, vì thế lại hỏi một câu.
“Vậy bật đèn nhé?”
“Bật…” Hàn Minh Thư vô thức mở miệng nói một tiếng, sau đó nhận ra có gì không đúng, nhanh chóng dừng lại, da đầu căng lên liền lập tức sửa lời: “Không, đừng mở!”
“Ha.” Dạ Âu Thần cười thấp một tiếng. Sau đó cúi người về phía trước, đôi môi mỏng khẽ phủ lên gáy cô, động tác vô cùng dịu dàng hôn nhẹ lên đó, mang theo ngữ khí an ủi, giống như dỗ dành một đứa trẻ: “Ngoan, bật đèn lên, nếu không đến đêm em tỉnh lại sẽ bất tiện.”
Mỗi tối cô đều lén lút vào nhà vệ sinh, không muốn để Dạ Âu Thần biết, không ngờ rằng anh vậy mà vẫn biết, bây giờ còn không hề che giấu mà nói ra.
Quả nhiên, không có chuyện gì có thể qua mắt được người bên cạnh.
Nghĩ đi nghĩ lại, bản thân đều đã cùng anh nói hết rồi, cô còn phải lăn tăn gì nữa.
“Vậy…bật đi.”
“Ngoan.”
Người nào đó hài lòng, một lần nữa hôn lên gáy cô, sau đó anh buông tay ra, quay người đi bật chiếc đèn ở trên tủ đầu giường.
Ánh sáng dịu nhẹ thoáng chốc đã tràn ngập khắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/798426/chuong-1399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.