Tiểu Nhan hồi phục tinh thần và nhanh chóng báo một địa chỉ.
Sau đó một đường không nói lời nào, lặng lế đến đích.
Khi xe dừng lại, Tiểu Nhan vội vàng nói: “Vậy phiền tổng giám đốc Hàn cứ chờ tôi ở đây, tôi đi dân Đậu Nành xuống.”
Nói xong cô ấy nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài.
Nhìn bóng lưng cô gái nhỏ đang chạy đi thì ánh mắt của Hàn Thanh thâm trầm lâu, sau một lúc thì thu hồi ánh mắt, tựa vào trên ghế nhắm mắt lại.
Những gì anh ta làm gần đây có vẻ hơi trái ngược với ý định ban đầu của anh ta.
Anh ta đang làm gì vậy?
Khi Đậu Nành nghe tin bác của mình đến đón thì cậu đã choáng váng và ngồi trên giường không nhúc nhích.
“Tại sao đột nhiên bác lại tới đón con?”
Quái lạ, trước đó không có dấu hiệu gì mà, sao đột ngột vậy?
“Dì làm sao có thể đoán được suy nghĩ của bác con chứ, nhưng mà anh ta phải đón con, dì không làm gì được, con mau thu dọn đồ đạc đi”
Tiểu Nhan lên tiếng thúc giục khi thấy cậu vẫn ngồi không yên liền vươn tay võ cái mông nhỏ của cậu: “Nhanh lên”
Đậu Nành trực tiếp ôm lấy cánh tay cô ấy.
“Không, dì Tiểu Nhan, con muốn chơi với dì thôi con không muốn về với bác”
Đối phương ôm cô ấy mà làm nũng, Tiểu Nhan nhanh chóng mủi lòng, nhưng nghĩ đến những gì Hàn Thanh nói trong bệnh viện, hàm ý là một người ngoài như cô ấy thì không nên chăm sóc Đậu Nành?
“Ngoan, bác của con muốn đích thân chăm sóc con, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/798352/chuong-1325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.