“Đi vào rồi nói sau”
Tiểu Nhan thu tay lại, sau đó ngoan ngoãn đi vào, Tiêu Túc đi vào phía sau tiện tay đóng cửa phòng bệnh lại.
Vì lạnh nên Tiểu Nhan mặc một chiếc áo bành tô màu hồng, tóc buộc thành chùm, chiếc khăn lông màu sáng nhưng che mất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt và chiếc mũi thanh tú.
Tuy nhiên, Tiêu Túc lại mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, khi hai người bước vào trên người cũng mang theo hơi lạnh, một cao một thấp trông rất xứng đôi.
Một vẻ hung ác xẹt qua mắt Hàn Thanh rồi biến mất.
“Mợ” Tiêu Túc gật đầu chào hỏi Hàn Minh Thư.
“Các người đến rồi sao” Hàn Minh Thư cười nhẹ nhìn Tiêu Túc: “Đậu Nành không tới? Xem ra là rất nghe lời cô”
“Ừm, Đậu Nành rất hiểu chuyện, sau khi tôi nói với thằng bé thì thằng bé đã đồng ý không đến”
Hàn Minh Thư nhẹ nhõm gật đầu: “Cảm ơn, vất vả rồi Tiểu Nhan”
Tiểu Nhan xua tay: “Không có gì, đây là những việc nhỏ.”
Nếu không phải Hàn Thanh ở đây thì Tiểu Nhan nhất định sẽ nói quan hệ của chúng ta là cái gì, làm cái loại chuyện này vất vả, nhưng Hàn Thanh ở đây nên cô ấy không nói được lời nào.
Trong phòng bệnh im ắng lạ lùng.
Một lúc sau, giọng nói lạnh lùng của Hàn Thanh vang lên.
“Không bằng, hãy để Đậu Nành theo anh trong thời gian này đi?”
Nghe được lời này thì Hàn Minh Thư kinh ngạc nhìn Hàn Thanh.
“Hả? Để Đậu Nành theo anh, nhưng trong công ty của anh thì…”
“Trong công ty không có nhiều việc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/798347/chuong-1320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.