Rõ ràng là cuối năm, nhưng trong nhà lại vắng ngắt.
Hàn Minh Thư vô cùng sầu não, cúi đầu khẽ sờ bụng mình, nói khẽ: “Cục cưng ơi cục cưng, bây giờ chỉ có con ở với mẹ.”
“Hôm nay lại muốn tiếp tục? Không phải tôi đã bảo cậu nghỉ ngơi hai hôm rồi sao?”
Kiệt Sâm vô cùng bất đắc dĩ nhìn Dạ Âu Thần đang đứng trước mặt anh ấy, làm một người bạn tốt, anh ấy không thể không khuyên nhủ hết lần này đến lần khác.
Hy vọng bạn tốt của mình có thể điều trị thận trọng hơn, đừng lúc nào cũng mạo hiểm như vậy.
“Ừm, tiếp tục.”
Vẻ mặt và giọng nói của Dạ Âu Thần đều nhàn nhạt, không có gì thay đổi, nếu như không phải khuôn mặt nhợt nhạt kia thì anh ấy đã cho rằng anh chỉ là một người bình thường.
Kiệt Sâm không nhịn được chế nhạo: “Cậu cho rằng mỗi ngày đều như vậy sẽ có ích?”
“Không phải cậu đề nghị sao?”
Dạ Âu Thần ngước mắt, ánh mắt mang theo ý lạnh rơi vào trên người anh ấy.
Mặc dù hai người là bạn tốt nhưng Kiệt Sâm vẫn luôn sợ hãi Dạ Âu Thần, dù sao vẻ bề ngoài cả anh cũng tràn đầy quyền lực.
Anh ấy cảm thấy, mình vẫn nên khuất phục thôi.
“Bỏ đi.”
Anh ấy nhận mệnh không khuyên nhủ anh nữa, làm bạn tốt nhiều năm, anh ấy biết mình không thể khuyên nổi được Dạ Âu Thần, chỉ có thể ở bên cạnh anh nhiều hơn một chút.
Lúc kết thúc, Dạ Âu Thần lạnh đến tái mặt, sắc mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/798147/chuong-1120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.