Nhìn thấy cậu ta như vậy, Tiểu Nhan rất vui mừng, nheo mắt lại và tiến đến chỗ Tiêu Túc. “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một một người con trai thẹn thùng như vậy đấy, có phải anh đang suy nghĩ chuyện xấu xa gì hay không?”
– Bùng nổ Tiêu Túc không ngờ cô ấy lại đùa giỡn mình như vậy, mặt lại càng đỏ hơn.
“Tôi..
“Được rồi, anh đừng nói gì hết, tôi hiểu hết rồi!”
Cô ấy biết cái gì? Tiêu Túc sốt ruột muốn giải thích, thật ra cậu ta rất lo lắng hành động vừa rồi của mình sẽ ảnh hưởng đến Tiểu Nhan, như vậy để lại ấn tượng rằng cậu ta quá tùy tiện lỗ mãng trong lòng cô ấy.
Nhưng Tiểu Nhan dường như không muốn nghe những gì cậu ta giải thích, kìm lại một lúc lâu, Tiêu Túc mới nói.
“Tôi không phải người tùy tiện.”
Tiểu Nhan nhún vai thờ ơ nói: “Ừm, tốt, tôi biết rồi”
Tiêu Túc: “…”
Nhìn thấy khuôn mặt Tiểu Nhan tỏ ra rất vô vị, Tiêu Túc nghĩ đến bộ dạng hôm qua cố ấy vì người đàn ông khác mà đau lòng khóc lóc, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất thất bại. Trễ rồi sao?
Có phải là quá muộn để thích cô ấy rồi không? Cậu ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ quá muộn.
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, nhoảng một cái đã bao nhiêu năm trôi qua, cậu ta ngay cả một câu tỏ tình cũng chưa nói.
Cậu ta tưởng mình còn cơ hội, nhưng không ngờ…
cậu ta còn chưa kịp thổ lộ tấm lòng của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/798142/chuong-1115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.