Phản ứng đầu tiên của Hàn Minh Thư là đẩy Dạ Âu Thần đang ôm cô ra, Dạ Âu Thần vì không hề đoán được trước, cho nên bị cô đẩy ra, sau đó Hàn Minh Thư lại căng thẳng mà sửa lại quần áo của mình.
Trong bóng tối khuông mặt đã hoàn toàn đỏ ửng lên rồi.
Mang tay và cổ cũng đang tỏa nhiệt, không ngờ được sẽ bị Đậu Nành bắt gặp mình và Dạm Âu Thần đang thân mật với nhau.
Mặc dù Đậu Nành vẫn còn là một đứa trẻ con, nhưng da mặt Hàn Minh Thư mỏng, vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
Dạ Âu Thần còn chưa giải quyết được nỗi khổ tương tư của mình đã bị đẩy ra, càng nhíu chặt mày, tiến lên khẽ nói: “Không cần quan tâm nói, chỉ cần chúng ta không phát ra tiếng, nó không biết chúng ta ở đây đâu.”
Nói xong, bàn tay to lớn của anh lại ôm Hàn Minh Thư vào lòng.
Nhưng mà lần này, Hàn Minh Thư lại không theo ý của anh mà lui lại về sau mấy bước, đẩy anh ra, thấp giọng nói: “Đừng qua đây, để trẻ con nhìn thấy ảnh hưởng không tốt đâu.”
Cô vừa sửa lại quần áo của mình, vừa cuống cuồng mà nhìn ra bên ngoài.
Quả nhiên là giọng nói của Đậu Nành lại truyền đến.
“Mẹ? Ơ, hình như con vừa nghe thấy giọng của mẹ, mẹ, là mẹ sao?”
Dạ Âu Thần: Chết tiệt, tên nhóc này là cố ý mà.
Nghe thấy giọng nói của Đậu Nành ngày càng đến gần, Hàn Minh Thư hầu như đã có thể xác định được cậu bé đang đi đến của phòng bếp, lúc cô vừa định đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/798076/chuong-1049.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.