“Không được đâu mẹ, con với ba đã hứa rồi, con với ba đều không được phép lại gần mẹ.”
Dạ Âu Thần bị nhắc đến liền nhíu mày, hai mắt nguy hiểm mà nheo lại, từ lúc nào anh nói những lời đó cơ chứ? À, xem ta là tên nhóc này thực sự rất gian xảo.
Suy nghĩ đến đó, Dạ Âu Thần đứng thẳng dậy, trực tiếp ôm lấy Đậu Nành.
“Ừ, đã hứa rồi.”
Đậu Nành: “…”
Sao tự nhiên ba lại nhận trước mặt của mẹ như vậy? À, à, à, Đậu Nành thoáng chốc liền đoán được chắc chắn ba sẽ không thành thực/
Cậu bé vừa định nói gì đó, đã bị Hàn Minh Thư ngắt lời.
“Tiểu Nhan có nấu mỳ đấy, ra ngoài ăn chút đi, chút nữa còn nghỉ ngơi.”
“Được.”
Dạ Âu Thần khẽ cười một cái, thuận tay nhéo má Đậu Nành một cái, ôm cậu bé đi ra ngoài.
Đậu Nành muốn nói gì đó lại bị Dạ Âu Thần ngăn lại mất, chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ với Dạ Âu Thần, hạ giọng.
“ba xấu xa!”
Khóe môi Dạ Âu Thần nở một nụ cười nhàn nhạt, đáy mắt sâu thẳm lộ ra vẻ đắc ý.
Tên nhóc này muốn chơi anh hả, còn không nhìn xem ông đây là ai à?
Đậu Nành vòng tay trước ngực, không nói thêm gì nữa.
Lần này cậu bé sẽ nhớ kỹ, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, cậu bé phải bắt ba biết, không dễ bắt nạt Đậu Nành cậu như vậy đâu.
Một đám người ngồi xuống ăn mỳ.
Vốn dĩ là đêm ba mươi, mọi người phải xum họp ăn uống thịnh soạn với nhau, kết quả vì phát sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/798074/chuong-1047.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.