Nếu đẩy cô xuống thì lúc đó bọn người kia sẽ loạn cào cào, cô ta sẽ có cơ hội rời đi, cô muốn chạy trốn, trốn về nhà họ Uất Trì đi!
Sau khi suy nghĩ xong Đoan Mộc Tuyết căn bản không hề do dự chút nào, ngay lập tức đưa tay ra đẩy phía sau lưng Hàn Minh Thư, sau đó xoay người chạy!
Hàn Minh Thư muốn nói gì cũng không có cơ hội, cô bị đẩy ngã ở đây, xung quanh không có chỗ nào có thể níu lấy, mắt thấy mình sắp ngã, cô nhắm mắt đưa tay ra bảo vệ bụng của mình.
Không được…
Cô rất vất vả mới tranh thủ được cơ hội, nếu như thật sự bị phá hỏng như thế, sau này cô lấy cái gì để chuộc tội?
Ngay khi Hàn Minh Thư cho rằng mình sẽ ngã xuống, một đôi tay to kịp lúc giữ lấy cô, cảm giác quen thuộc xông vào hô hấp của cô, Hàn Minh Thư mở choàng mắt, đúng lúc nhìn thấy một đôi mắt thâm thúy u ám.
Ngày binh thường cặp mắt kia trầm ổn bao nhiêu thì giờ phút này lại không còn chút tỉnh táo nào, tràn đầy sự lo lắng, bàn tay to giữ lấy cô mặc dù mạnh mẽ nhưng lại có chút run rẩy rất nhẹ, từ vẻ thở dốc dồn dập có thể nhìn ra vừa rồi anh có dùng lực mạnh đến đâu thì giờ phút này cũng lo lắng thế nào.
Lông mi Hàn Minh Thư nhẹ nhàng rung động, kích động giữ lấy áo ngoài màu trắng của anh, muốn nói gì đó nhưng một chữ cũng không nói nên lời. Không chỉ vậy, cô còn cảm thấy có chút cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/798022/chuong-993.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.