Thật là khó quá, người này lẽ nào không hề tò mò chút nào về ký ức của mình sao?
Kiều Trị cắn răng: “Lẽ nào cậu không muốn biết trước đây mình là người thế nào sao? Từng có cuộc sống thế nào? Còn có bạn bè… Hay là… Từng thích ai không?”
Bop!
Dạ Âu Thần khép tài liệu, mắt lạnh băng, “Cậu rảnh quá à?” Nhìn ánh mắt anh lộ ra sự không kiên nhẫn, rõ ràng vấn đề của Kiều Trị đã vượt giới hạn. Nhưng Kiều Trị căn bàn là người không sợ chết, tiếp tục nói: “Không hề, chẳng qua tôi muốn hỏi cầu chút thời, lở như quá khứ của cậu có vợ và con thì sao? Đến lúc đó câu ở chung với chi dầu, vợ và con của cậu đột nhiên tìm tới, cậu phải làm sao? Là muốn vợ con hay là chị dâu đây?”
Dạ Âu Thần: ”
Kiều Trị đắc ý nhìn Dạ Âu Thần, trong ánh mắt anh ta đẩy ý tử sâu xa.
“Nếu cậu còn nói hưu nói vượn nữa, tôi không ngại ném cậu xuống từ đây đầu.”
Kiều Trị nghe xong, sắc mặt lập tức biến đổi.
“Dựa vào cái gì, cậu như vậy là mưu sát, muốn cậu hồi tưởng lại quá khứ cũng không được sao? Nào giống như cậu, cái gì cũng không nhớ ra, nhưng lại không thèm để ý.”
Anh ta vừa la hét, vừa đứng dậy chỉnh lại quần áo của mình, tức giận nói: “Quên đi, tôi không thèm để ý tới cậu nữa, tôi đi trước.”
Sau khi Kiều Trị ra khỏi phòng làm việc thì sở cầm mình, Uất Trì này quá khó chơi.
Anh không muốn nhớ lại chuyện trước kia, chẳng lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/797960/chuong-931.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.