Hàn Minh Thư làm khán giả ngồi xem bên cạnh rất kinh ngạc, không thể tin được chị Lâm có thể nói ra những lời như vậy, làm cho bên kia á khẩu không nói được gì.
Nhưng mà từ đầu đến cuối thì Đoan Mộc Tuyết muốn vào công ty cũng là vì bản thân mình.
Việc phiền phức này cũng tỉnh là do cô tự rước lấy, chi Lâm cử ra mặt như vậy sẽ không tốt chút nào, nghĩ đến vậy, Hàn Minh Thư liên lách qua bàn làm việc, nhẹ nhàng mà nói một câu.
“Tôi thấy là cô nên về đi, dù sao cũng đường đường là con gái lớn của nhà Đoạn Mộc, ngay cả cửa sau cũng không đi được, không bằng quang minh chính đại mà đi cửa chính thử xem? Có thể cô còn có cơ hội đấy!”
Những lời nói này của cô là đang cố tình, ấn tượng Đoan Mộc Tuyết để lại trong lòng cô là rất kém cỏi, biết rõ cô và Dạ Âu Thần có tình cảm với nhau, nhưng vẫn muốn xông vào cản trở.
Tự cô ta nói dễ nghe thì là cạnh tranh công bằng, nói khó nghe thì là đào góc tường nhà người ta.
Đào góc tường thì cứ đào góc tường đi, cần gì phải nói bản thân quang minh chính đại thể làm gì?
Nếu như cô ta dũng cảm thừa nhận bản thân đang đào góc tường, như vậy thì Hàn Minh Thư có thể còn cảm thấy người này đủ thẳng thắn, dặm làm dám chịu, nhưng mà cô ta còn không có cả dùng khi thừa nhận. không những không có dũng khí thừa nhận, nói chuyện với cô còn mấy lần ném đá giấu tay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/797936/chuong-907.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.