Hàn Minh Thư dám chắc, nếu anh hôn cô vào lúc này, chắc chắn cô sẽ không do dự gì mà đánh cho anh tỉnh ra.
Đang nghĩ ngợi, Dạ Âu Thần còn thật sự cúi sát người lại.
Hàn Minh Thư trừng lớn mắt, đẩy mạnh anh ra. “Lúc nào rồi anh còn muốn cái này?”
Động tác của Dạ Âu Thần dừng lại, cả người cũng dừng lại, hơi híp mắt: “Anh muốn cái này? Cái này là cái gì?”
Hàn Minh Thư: “?”
Anh giả ngốc à?
Cô cắn môi: “Anh đừng ngụy biện nữa, anh dám nói vừa nãy anh không muốn.”
Da mặt cô vẫn mỏng, ngại ngùng nói thẳng ra.
Dạ Âu Thần vốn còn đang đoán cô nói cái gì, nhìn thấy gò má trắng trẻo của cô hơi hồng lên, lập tức hiểu được cô đang nói về cái gì.
Anh bật cười, đưa tay nắm lấy cái cằm nhỏ của cô, thấp giọng nói.
“Ai nói với em vừa nãy anh muốn cái đó?”
Hàn Minh Thư: “… Vậy anh dựa gần vào làm gì?” .
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể |||||
Đang nói, Dạ Âu Thần lại bất thình lình xích lại gần hơn, ánh mắt hai người nhìn nhau, mũi chạm mũi, hô hấp như trộn lẫn cùng một chỗ.
Hô hấp cô nghẹn lại, không dám thở mạnh, giọng nói yếu ớt như muỗi: “Anh, anh làm gì”
Dạ Âu Thần không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm, tỉ mỉ nhìn đôi mắt cô, dáng vẻ nghiêm túc khiến Hàn Minh Thư có phần khó chịu, chỉ có thể nhẹ lùi thân thể về sau một chút, nhưng đẳng sau đã là cánh cửa rồi, hoàn toàn không có chỗ lùi.
Lúc cô muốn hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/797926/chuong-897.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.