Nghĩ đến điều này, Uất Trì Thần lại nhớ tới con gái lớn của ông. Năm đó… Tâm Nhi cũng ngoan cố giống như nó, không chịu nghe theo sắp xếp của ông, ngoan cố kiên trì tin vào những gì mà mình cho là đúng mới bị lâm vào kết cục như ngày hôm nay.
Nhớ đến Uất Trì Tâm, ánh mắt của Uất Trì Thần trong chốc lát liền trở nên già đi rất nhiều. Đứa con gái này thực sự là làm cho ông rất đau lòng, Thế là, ánh mắt của Uất Trì Thần nhìn Dạ Âu Thần cũng không còn nghiêm khắc như lúc nãy nữa mà thay vào đó là mệt mỏi mở miệng nói: “Hai tên tiểu tử thối nhà các anh đều cút ra ngoài hết cho tôi, tôi muốn một mình yên tĩnh một lúc.”
‘Geogre, “…Ông ngoại Uất Trì, ông không sao chứ? Hay là cháu ở lại khai sáng cho ông nhé?”
“Một lão già như tôi còn cần một tên nhóc con tóc còn để chỏm như anh khai sáng sao? Mau cút đi, đều cùng nhau cút ra ngoài đi.”
Vừa nói, Uất Trì Thần vừa cầm cây.
ba-toong đánh về phía hai người để ra hiệu, Geogre chỉ đành nhanh chóng lui ra ngoài.
Dạ Âu Thần cũng đứng dậy đi theo sau, ánh mắt đặt lên người Uất Trì Thần, nhàn nhạt nói một câu: “Vậy chúng cháu đi trước đây, ông ngoại giữ gìn sức khỏe ạ.”
“Hừ” Uất Trì Thần lạnh giọng “hừ” một tiếng, ngoảnh đầu ra chỗ khác không thèm tiếp lời anh.
Geogre cùng với Dạ Âu Thần bước ra khỏi phòng sách, đi ra xa mới dám nói chuyện.
“Đây là có ý gì vậy? Ông ngoại Uất Trì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/797835/chuong-806.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.