“Đã không còn choáng váng đầu nữa sao? Vậy xem ra tình trạng của anh đã ổn định lại rồi, cậu chủ Thần vẫn còn uống thuốc mà tôi đã kê đúng không? Cậu chủ Dạ nhớ phải uống đúng liều lượng đúng thời gian, sẽ có lợi cho khả năng khôi phục của anh.”
Dạ Âu Thần gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ Hách.”
“Nếu sức khỏe của cậu chủ Thần không có gì đáng ngại, vậy tôi có thể yên tâm trở về nước, hôm nay cảm ơn ông cụ Uất Trì đã chiêu đãi.”
Uất Trì Kim chống gậy đứng lên, gật đầu: “Âu Thần, con đi tiễn bác sĩ Hách đi.”
“Không, không cần cố ý tiễn tôi ra, tài xế đang ở ngay ngoài cửa, huống chi tôi rất quen thuộc đường xá ở đây, để tôi tự đi ra ngoài là được rồi.”
Viện trưởng Hách nói xong thì lập tức rời đi, sợ Dạ Âu Thần thật sự đi tiễn mình.
Chờ ông ta rời đi, Uất Trì Kim vuốt vuốt râu mép của mình: “Bộ lòng bàn chân của bác sĩ Hách có bôi dầu hay sao mà chạy nhanh như vậy? Âu Thần, chẳng lẽ là bộ dạng của con quá đáng sợ hay sao?”
Dạ Âu Thần: “???”
Uất Trì Kim: “Không thì sao người ta vừa nghe là để con ra tiễn thì đã bỏ chạy?”
Dạ Âu Thần xấu hổ: “Ông ngoại, chuyện này không liên quan đến con.”
Uất Trì Kim thấy vẻ mặt anh lạnh lùng, chỉ chậc một tiếng: “Nhìn sắc mặt của con kìa, cả ngày cứ như người ta thiếu nợ con vậy, còn dám nói là không liên quan tới con.”
“Ông ngoại tìm con có chuyện gì?”
Anh không hào hứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/797776/chuong-747.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.