Mọi người nhìn Dạ Y Viễn.
Dạ Y Viễn lại chỉ nhìn Hàn Minh Thư, nhưng mà cô lại không nhìn anh ta, mà chỉ lật tài liệu ở trước mặt, dáng vẻ không chút để ý.
Dáng vẻ hoàn toàn không thèm để ý đến anh ta, làm cho ngọn lửa trong lòng Dạ Y Viễn bùng lên.
Chỉ mới vẻn vẹn như vậy đã bắt đầu chán ghét anh ra rồi sao?
Nếu anh ta tiếp tục làm những việc tiếp theo thì sao?
“Vậy ý của các chú các bác, là cảm thấy tôi năng lực không đủ? Thực ra tôi biết, người làm anh cả như tôi đây so với người làm em như Âu Thần, quả thật chưa đủ năng lực lắm. Nhưng mấy năm nay tôi cũng đã tích lũy kinh nghiệm, bây giờ Âu Thần không có ở đây, Dạ Thị cũng không thể mãi không có người quản lý, các ngài tuổi tác đã cao, rất nhiều chuyện cũng đều là lực bất tòng tâm. Cho nên Y Viễn chỉ muốn xin được tạm thời nhậm chức tổng giám đốc thay cho cậu ấy, hoàn toàn không có ý định chiếm lấy. Mấy chú mấy bác xin đừng hiểu lầm.”
Anh ta nói một cách cực kỳ chân thành.
Nhưng mà ông Trần căn bản không bị mắc lừa, nghe vậy còn hừ lạnh một tiếng.
“Cậu xem chúng tôi là mấy đứa con nít hả? Chỉ biết nói suông.”
Lang An đồng ý gật đầu: “Sếp Trần nói rất đúng, gì mà tạm thời nhậm chức tổng giám đốc thay cho cậu ấy, nói thật dễ nghe, ân oán giữa cậu cả Dạ và cậu Dạ của chúng tôi cũng không phải không ai biết. À, không đúng… Bây giờ anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/797767/chuong-739.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.