Đương nhiên là Hàn Minh Thư biết rằng thằng bé chính là đứa nhỏ mà cô đã mang thai mười tháng sinh ra, cho nên mới không muốn để thằng bé phải chịu khổ với mình.
Nếu như có thể, ngược lại cô còn muốn trực tiếp đón bé đậu nành đến bên cạnh mình, hiện tại cô rất cô đơn, cô rất cần sự ấm áp.
Nhưng mà... đón bé đậu nành đến đây thì sao nữa?
Để ngày nào thằng bé cũng nhìn thấy dáng vẻ tâm trạng sa sút của mình à?
Vậy thì cũng không khỏi quá ích kỷ.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư nhắm mắt lại lắc đầu.
“Tiểu Nhan, cúp máy đi, đừng để thằng bé gọi điện thoại tới nữa.”
“Minh Thư!"
“Tắt máy đi!” Âm thanh của Hàn Minh Thư lớn hơn, cô ngẩng đầu lên ánh mắt nhìn thẳng vào bé đậu nành trong video, cắn răng nói: “Bé đậu nành, con nghe đây, mẹ không cho phép con gọi điện thoại đến đây nữa, con phải học hành cho thật tốt, chờ đến lúc mẹ tìm ba con đến lúc đó sẽ đi đón con.”
Bé đậu nành vẫn là nước mắt rưng rưng nhìn cô.
“Con không muốn đâu, mẹ đừng như vậy có được không ạ, hiện tại bé đậu nành đến đó tìm mẹ, Bé đậu nành không muốn ba đâu, bé đậu nành chỉ cần có mẹ thôi.”
Tiểu Nhan còn giơ điện thoại, tiếng khóc của thằng bé cứ luôn quanh quẩn bên cô.
Hàn Minh Thư mặt không đổi sắc đưa tay ra tắt điện thoại, sau đó thuận tiện nhét điện thoại của Tiểu Nhan xuống cái gối của mình.
“Minh Thư! Minh Thư, cậu thật là quá đáng, thằng bé là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/797754/chuong-726.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.