“Ôi!” Tiểu Nhan bị hù dọa hét lên chói tai rồi đứng dậy đỡ cô lại: “Minh Thư, cậu không sau đó chứ?”
Đột nhiên lại xảy ra phản ứng làm cho tất cả mọi người đều không biết phải làm như thế nào, Hàn Minh Thư ói đến nỗi sắc mặt trắng bệch cả lên, cũng không ngồi thẳng lên được, trên cái cái trán nõn đều là mồ hôi lấm tấm.
Tình trạng trông có vẻ cực kỳ không tốt.
Tô Cửu đứng ở bên cạnh nhìn thấy thế, không nhiều lời cái gì hết, xoay người trực tiếp đi gọi bác sĩ.
“Minh Thư, có phải là tớ cho cậu ăn quá nhanh, xin lỗi cậu… tớ hoàn toàn không nghĩ tới là cậu vừa mới tỉnh dậy, tớ nên cho cậu ăn chậm một chút.” Sau khi Tiểu Nhan đỡ cô dậy, nước mắt liền rơi lộp bộp xuống.
Hàn Minh Thư yếu ớt dựa trên cái gối thở hổn hển, rõ ràng là bộ dạng thở không ra hơi Tiểu Nhan đành phải choàng tay ra sau lưng của cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cho cô: “Thật sự xin lỗi, để tớ đi rót cho cậu một cốc nước nha?”
“Để con bé nghỉ ngơi đi.” Hàn Đông nhìn thấy cảnh tượng này, nhíu chặt lông mày gọi người ở bên ngoài vào thu dọn tàn cuộc, Tô Cửu cũng nhanh chóng dẫn theo bác sĩ đến đây, trong phòng bệnh có thể nói là rối thành một đoàn.
Hàn Minh Thư nhìn đám người trước mắt.
Hốc mắt của Tiểu Nhan đỏ đến dọa người, nước mắt giống như hạt đậu, mặt mũi tràn đầy áy náy và bất an.
Mà sắc mặt của Hàn Đông đứng ở một bên cũng có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/797752/chuong-724.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.