Vốn dĩ là một chuyện vui lớn.
Nhưng đâu có ngờ sẽ xảy ra loại sự cố này?
Tài xế nghe thấy lời của Hàn Minh Thư, nghĩ rồi cũng thấy mũi càng cay, ông ta lén lút đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt.
Quả nhiên, phúc họa sẽ ràng buộc?
Cuộc đời biến hóa vô thường, nếu trước kia cứ không biết trân trọng, vậy thì khi mất đi, chắc chắn là sẽ hối hận.
“Giúp em, anh…” Hàn Minh Thư hết lần này tới lần khác nói câu này với Hàn Đông, giọng nói tang thương bất lực đó, giống như tiếng kêu của thú con trước khi chết phát ra.
Từng tiếng này, giống như con dao đâm vào trái tim của Hàn Đông, sau đó nhanh chóng kích thích, khiến cả người anh ta đều đau đớn vô cùng.
Cuối cùng, anh ta giống như không chịu nổi nữa, lật tay nắm lấy cổ tay của Hàn Minh Thư, giọng nói âm trầm.
“Minh Thư, anh biết rồi… em bình tĩnh một chút.”
“Vậy… ý của anh là bằng lòng giúp em suy tính rồi sao?”
Hàn Đông gật đầu: “Tuy không quá có khả năng, nhưng… tận sức thôi, anh bây giờ tìm người xử lý chuyện này.”
“Được!” Hàn Minh Thư dùng sức gật đầu, trong đôi mắt đẹp đẽ thắp lên vô số hy vọng, những cái này rơi vào trong mắt của Hàn Đông, lại khiến anh ta có chút chột dạ.
Thật ra anh ta ngược lại không muốn đi suy đoán, suy tính ra địa phương không chuẩn xác đó.
Hơn nữa cho dù tính chuẩn rồi, cũng chỉ sẽ khiến cô càng bao lực bôn ba mà thôi.
Có điều, ai kêu cô là em gái của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/797740/chuong-712.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.