Đêm đó.
Khi cô ngủ, Dạ Âu Thần đã ôm cô rất chặt, cánh tay anh to như một sợi xích vững chắc khóa chặt lấy eo cô, nhốt cô trong ngực mình, khiến cho Hàn Minh Thư dù có muốn cũng không thể nằm cách xa anh.
Tuy bây giờ đã là mùa thu, nằm trong một căn phòng không có chút gió nào lùa vào như này, lại bị Dạ Âu Thần ôm như vậy ngủ, khiến cho cô cảm thấy có chút khó chịu.
Đặc biệt là nhiệt độ cơ thể của người này lại cao hơn cô rất nhiều, giống như một quả cầu lửa vậy.
Hàn Minh Thư vô cùng khó chịu, đành phải đưa tay đẩy cánh tay đang siết chặt hông cô ra, nhỏ giọng nói: “Anh mau buông lỏng tay ra, em không thể hít thở nổi nữa rồi.”
Sau lưng cô liền truyền đến một tiếng hít thở nặng nề, hơi thở ấm áp phả vào gáy cô, Hàn Minh Thư có thể cảm nhận được đôi môi của Dạ Âu Thần đang tiến tới gần.
“Nói dối, anh không hề dùng chút sức nào, sao em lại không thể hít thở nổi được?”
Bị anh nhìn thấu, trong lòng Hàn Minh Thư liền cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng quả thực cô cảm thấy tư thế ngủ này quá khó chịu, khiến cô rất ngạt thở.
“Anh cũng không phải là em, sao anh biết được là không có dùng sức?”
“Ồ?” Dạ Âu Thần cười nhẹ một tiếng: “Vậy chúng ta đổi lại đi?”
“Gì?”
“Em ôm anh ngủ.”
Hàn Minh Thư: “...”
Làm cái trò hề gì vậy chứ?
Để cô ôm anh ngủ? Anh nghĩ cũng hay thật đấy, trong lòng Hàn Minh Thư khinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/797709/chuong-681.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.