Đương nhiên Dạ Âu Thần không buông tay cô ra.
Trong lòng biết nếu lúc này để cô đẩy mình ra, vậy thì anh muốn hỏi rõ ràng mọi chuyện sẽ càng khó khăn hơn.
Thế là anh chăm chăm ôm chặt eo cô, cho dù cô làm gì với mình đều thờ ơ, không có buông cô ra.
Thẳng cho đến khi Hàn Minh Thư ầm ĩ đến mệt mỏi, ngừng lại, nghiến răng nhìn chòng chọc anh, Dạ Âu Thần mới thở dài một hơi.
"Tôi đột nhiên ra nước ngoài là vì bên đó có hợp đồng rất quan trọng."
Hàn Minh Thư nhìn anh, không nói tiếp, có điều ánh mắt kia rõ ràng là không tin.
Dạ Âu Thần chỉ có thể tiếp tục giải thích: "Hội nghị họp tương đối lâu, với cả em cũng biết khoảng cách trong nước đến nước ngoài thế nào, sau đó tôi nhanh chóng đi chọn quà cho em, đi suốt đêm để về."
Nói xong, anh liền nhích lại gần, để cho cô nhìn thấy tơ máu trong mắt mình.
"Ngay cả mạng tôi cũng đều có thể cho em, em còn nghi ngờ tôi có người phụ nữ khác à? Minh Thư, rốt cuộc thì đầu óc em... có cấu tạo thế nào vậy?"
Anh khẽ thở dài một hơi, cúi thấp mình ôm chặt lấy.
"Năm năm đều giữ mình như ngọc vì em, bệnh sạch sẽ ở kiếp này trừ em ra thì không ai trị được hết cả."
Hàn Minh Thư bị anh ôm, cơ thể nhỏ nhắn không nhúc nhích được chút nào, gần như không thay đổi vì anh. Dạ Âu Thần cảm thấy khó hiểu, thế là từ từ rời khỏi cơ thể cô nhìn xem.
"Hay là không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/797659/chuong-631.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.