“Thế nên mới nói, những gì trước kia mẹ dạy con, con đều quên béng mất rồi phải không?”
Nói như thế nào đây, Hàn Minh Thư thật cảm thấy hơi thất vọng, dù Bé Đậu Nành đã cúi thấp đầu, nhìn tội nghiệp, khiến người ta rất không đành lòng quở trách nó.
Nhưng Hàn Minh Thư biết rõ, nếu lần này không quở trách nó thì sau này nó sẽ không sợ nữa.
Nên giọng điệu của cô cũng không hề vì nó cúi đầu mà trở nên ôn hòa, ngược lại càng ngày càng sắc bén lạnh lùng.
“Nếu sau này lại xảy ra chuyện như vậy, ngộ nhỡ đối phương là người xấu thì sao? Con chỉ là một đứa bé bốn năm tuổi, nếu thật bị người xấu bắt đi, con có khả năng chống trả sao? Đến lúc đó nếu thật xảy ra chuyện gì, con bảo mẹ phải làm thế nào?”
Trí tưởng tượng của cô khá phong phú, dứt lời, cô thậm chí có thể tưởng tượng đến dáng vẻ Bé Đậu Nành bị thương, hốc mắt không khỏi có chút phiếm hồng, âm thanh cũng trở nên nghẹn ngào.
Bé Đậu Nành vẫn luôn cúi đầu nghe răn dạy chợt nghe ra sự nghẹn ngào trong âm thanh của Hàn Minh Thư, rốt cục đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Thằng bé vội ngẩng đầu, quả nhiên thấy đôi mắt mẹ mình đỏ bừng.
Nó lập tức cảm thấy rất áy náy, đôi mắt trong veo như thủy tinh lộ vẻ bối rối, Bé Đậu Nành vội đi tới nắm lấy tay Hàn Minh Thư.
“Mẹ, Bé Đậu Nành biết lỗi rồi, mẹ đừng giận Bé Đậu Nành nữa được không?”
Nhìn thấy vẻ mặt thằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/797649/chuong-621.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.