Dạ Y Viễn mím môi, lẳng lặng nhìn cô như đang suy nghĩ điều gì đó.
Một lúc sau, anh ta nhẹ nhàng nói: "Không phải anh có trí nhớ không tốt mà là anh không có nói dối em. Chính xác thì em đang nói cái gì vậy?"
Hàn Minh Thư lạnh giọng nhắc nhở.
"Không phải hồi đó anh chính là người đạo diễn cho màn kịch trong bữa tiệc sao?" Nếu không phải vì bữa tiệc đó, sao cô ấy có thể nảy sinh hiểu lầm lớn như vậy với Dạ Âu Thần?
Tuy rằng cô biết nếu khi ấy giữa hay người tồn tại sự tin tưởng dành cho nhau thì sẽ không xảy ra vấn đề.
Nhưng, sao Hàn Minh Thư lại có thể không hoài nghi Dạ Y Viễn đây?
Dù sao, lúc ấy ông cụ Dạ vẫn muốn để cô giám thị Dạ Âu Thần, hơn nữa Dạ Y Viễn cũng ở đó, vì vậy cô không thể tin là anh ta vô tội.
Dạ Y Viễn ngây ngẩn cả người.
Như không thể tin được, trong ánh mắt ấm áp và mềm mại hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó là một cái nhìn bị tổn thương.
Cuối cùng, anh ta cụp mắt xuống và bắt đầu cười giễu, giọng nói cũng nhỏ đi.
"Hóa ra là em nghĩ như vậy."
"Tôi luôn nghĩ như vậy." Hàn Minh Thư nhìn anh ta: "Vậy bây giờ anh có thể hủy hợp tác được không? Không cần biết mục đích của anh là gì, năm năm trước hay năm năm sau đều vậy, tôi không muốn trở thành vật hy sinh của anh nữa.
Dạ Y Viễn chậm rãi ngẩng đầu, đột nhiên chụp lấy bàn tay đang đặt trên bàn của cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/797620/chuong-592.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.