Trong khoảng thời gian ngắn Hàn Minh Thư cũng không biết nên nói gì với đối phương, cũng quên mất cả việc chào hỏi, cứ sững sờ ở đó.
Đối diện cũng yên lặng lại, một lúc lâu sau, Hàn Minh Thư nghe được tiếng cười nhẹ nhàng của Dạ Y Viễn.
“Cửu Cửu?”
Hàn Minh Thư: “...Anh gọi sai tên rồi.”
Cô đã không cần cái tên này từ lâu rồi, nhưng cố tình mỗi lần gặp Dạ Y Viễn thì anh đều gọi cô bằng cái tên này.
Nghe thấy cô trả lời, Dạ Y Viễn thở hắt ra một hơi thật dài.
“Mặc kệ tôi có gọi sai tên hay không, quan trọng nhất là cuối cùng em chắc chắn sẽ gọi cho tôi.”
Hàn Minh Thư: “...”
“Từ sau khi gặp em ở siêu thị, em không muốn nhận lại người quen cũ là tôi, nhưng tôi vẫn luôn chú ý đến. Cho nên tôi vẫn luôn đợi em liên lạc, bây giờ cuối cùng tôi cũng chờ được rồi.”
Chờ cô gọi cho anh?
Hàn Minh Thư cười khẩy: “Cho nên anh tốn nhiều công sức như thế chỉ là vì muốn tôi chủ động gọi điện thoại cho anh?”
“Cửu Cửu, có phải em cảm thấy tôi đê tiện lắm không?”
Đâu chỉ là đê tiện chứ?
Hàn Minh Thư kềm câu nói này lại, hơi khó chịu nói: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Có mục đích gì?”
Đầu dây bên kia yên lặng một lúc lâu, cuối cùng Dạ Y Viễn bất đắc dĩ nói.
“Tôi chỉ muốn gặp em.”
“Ngay mai chúng ta gặp nhau ở quán cà phê ngay góc đường Tân Vũ, được không?”
Cô nên đồng ý không? Hàn Minh Thư nhớ đến chuyện cô đã hứa với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/797618/chuong-590.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.