Mấy ngày gần đây, Hàn Minh Thư đã sống rất vui vẻ.
Bởi vì, từ buổi tối hôm đó, Dạ Âu Thần. không còn gửi tin nhắn quấn lấy cô đi tới bệnh viện nữa, tài khoản của anh vẫn nằm im lặng như chưa từng xuất hiện vậy.
Có đôi khi, Hàn Minh Thư cảm thấy điện thoại di động của mình như nợ phí, hoặc như đường dây mạng trong nhà đã hư rồi, nếu không…điện thoại của cô sao không nhận được tin nhắn của Dạ Âu Thần.
Thế nhưng vẫn như thế, ngoại trừ không có nhận được tin nhắn cho anh ra thì những tin nhắn khác nhắn cho cô vẫn nhận được bình thường.
Bao gồm trong điện thoại.
Cho điều này cho thấy điện thoại của cô không nợ phí, đường dây mạng trong nhà cô cũng không bị hỏng.
Mà Dạ Âu Thần rõ ràng là không có liên hệ với cô nữa.
Trong lòng cô suy nghĩ, Có lẽ…..anh đã thấy chán rồi, cảm thấy mỗi ngày gửi tin nhắn xin cô đi tới bệnh viện cũng không có ý nghĩ gì. Dù sao đều không phải mỗi người dây dưa không dứt rồi đứng yên chờ bạn cả, cho nên bây giờ anh đã trở lại quỹ đạo của mình mà thôi.
Như vậy tốt rồi.
Mỗi người đều có cuộc sống của chính họ.
Chỉ là chẳng qua… Trong lòng cô tại sao lại có cảm giác trống vắng thế này.
Hàn Minh Thư đảo mắt về phía sô pha, siết chặt điện thoại trong tay.
Trong đầu lại xuất hiện sự chênh lệch khiến cho Hàn Minh Thư cảm thấy chán ghét bản thân.
Mấy ngày nay người vẫn luôn từ chối chính là cô, cô cũng vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/797550/chuong-522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.