Khi đứng trước mặt cô, anh lúc nào cũng ác liệt như vậy…bây giờ anh năn nỉ cô ở lại mà vẫn hung hăng như vậy.
Anh nói ra những lời thấp kém như thế.
Không giống anh chút nào.
Là do cô sao?
Hàn Minh Thư nhắm mắt lại, trong lòng như bị lửa thiêu, đôi mắt dao động đưa tay ôm lấy Dạ Âu Thần.
Mười phút sau.
Hai người cùng trở lại phòng bệnh.
Trong phòng bệnh rất ấm áp, Hàn Minh Thư đưa Dạ Âu Thần đến trước giường, sau đó xoay người muốn đi rót nước, nhưng mới vừa quay lưng đi đã bị Dạ Âu Thần kéo lại: “Em đi đâu?”
Anh sốt ruột, nhíu mày nhìn cô chằm chằm.
Hàn Minh Thư bất đắc dĩ nhìn anh: “Tay của anh lạnh rồi, tôi rót cho anh một ly nước.”
“Không đi sao?”
Anh dường như không tin cô, hỏi nhiều thêm một câu.
Hàn Minh Thư lắc đầu: “Không đi nữa.”
Anh đã như vậy rồi, tôi còn đi nữa, chẳng phải anh sẽ lại đi ra ngoài hứng gió lạnh sao?
Đây chỉ là lời trong lòng của Hàn Minh Thư, cô không nói ra miệng.
“Mau buông tay.” Hàn Minh Thư đẩy tay anh ra, nhưng Dạ Âu Thần lại không chịu buông tay, Hàn Minh Thư tức giận nói: “Không chịu buông có phải không, vậy anh đứng lên theo tôi đi rót nước.”
Nghe cô nói thế, Dạ Âu Thần bĩu môi, buông tay cô ra.
Sau khi được tự do, Hàn Minh Thư cuối cùng cũng có thể đi rót nước, cô rót cho Dạ Âu Thần một ly nước ấm: “Uống nhanh lên, bên ngoài trời lạnh muốn chết, anh đang bị thương mà còn đi lung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/797542/chuong-514.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.