Động tác tay của Dạ Âu Thần dừng lại, sau đó nâng mắt lên rơi trên gương mặt của cô, đôi môi mỏng có hơi nhếch lên.
“Không có gì đáng ngại đâu, tôi đã ngủ trên chân em một đêm rồi, làm những chuyện này cho em cũng không tính là cái gì Hàn Minh Thư: thương của anh”
Cô sửng sốt mấy giây, sau đó đẩy tay của anh ra: “Đây không phải là vấn đề lớn nhỏ, vấn đề là miệng vết Nói xong, cô đứng dậy: “Được rồi, chẳng qua tôi không sao nữa rồi, đứng lên được rồi, anh nhanh chóng ngồi xuống đi”
Lúc cô chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh, chân đi chân thấp chân cao, dù sao thì chân vừa mới hết tê cho nên đi đứng cũng không phải là thuận lợi cho lắm, nhưng mà Hàn Minh Thư vẫn phải biến mất khỏi tâm mắt của người nào đó mà đi vào trong nhà vệ sinh.
Đợi đến lúc có bước ra từ trong nhà vệ sinh, phát hiện trong phòng bệnh lại có thêm một người, đó chính là Lang An.
Nhìn thấy anh ta, Hàn Minh Thư sửng sốt một chút, sau đó rút khăn giấy ra lau khô tay mình rồi đi qua.
“Sớm như vậy đã đến đây rồi hả?” Cô hỏi rất tự nhiên, ngay cả Lang An cũng không phản ứng kịp, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu.
“Ngày hôm nay em về nghỉ ngơi đi, tối nay lại đến” Dạ Âu Thần nhìn Hàn Minh Thư rồi nói.
Nghe nói vậy, bước chân của Hàn Minh Thư dừng lại, ánh mắt rơi ở trên mặt của anh: “Tối nay lại tới à?”
Dạ Âu Thần nhếch đôi môi mỏng, có hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/797513/chuong-485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.