Giọng nói đột nhiên dịu dàng khiến cho Hàn Minh Thư sững sờ, cô ngước mắt lên nhìn Dạ Âu Thần.
Người này bị sao vậy?
Đột nhiên trở nên như vậy? Thật khó hiểu.
Hàn Minh Thư rút tay về, không chấp nhận.
Nhưng giây tiếp theo, Dạ Âu Thần đưa tay đỡ cô dậy, động tác nhẹ nhàng, nhưng không thể phản kháng.
Hàn Minh Thư: “……”
Trong mắt cô giận sôi sục, cay đắng liếc nhìn Dạ Âu Thần.
Nhưng Dạ Âu Thần dường như không cảm nhận được sự tức giận của cô, một tay bưng lấy chén cháo, một tay cầm muỗng, anh nhẹ nhàng múc một ngụm nước cháo đưa lên môi của Hàn Minh Thư.
“Đừng dòm tôi, mau uống đi.”
Câu này khiến cho Hàn Minh Thư muốn nổi điên, nhưng do cơ thể cô khá yếu, nên cho dù nổi nóng, tiếng cũng không lớn.
“Ai dòm anh chứ?”
Cô ta đang liếc mà? Anh ta lại hiểu như vậy?
Nhìn khuôn mặt cô nổi giận, Dạ Âu Thần càng muốn cười, khuôn mặt cô những ngày tháng gần đây đều thiếu chân thực, có cảm giác xa lạ với anh ta, không ngờ cô bị bệnh, thì khoảng cách của hai người lại được kéo gần nhau hơn.
Dạ Âu Thần nhỏ nhẹ: “Được, em không dòm tôi, vậy uống nước cháo đi được chưa?”
Nghe câu này càng khiến Hàn Minh Thư sững sờ, cô có nghe lầm không?
Tại sao trong câu nói của Dạ Âu Thần lại nghe ra sự cưng chiều, nhìn thêm biểu cảm của anh ta, thì đúng là khuôn mặt nịnh nọt.
Anh ta muốn nịnh mình ư? Chỉ vì uống cô ăn cháo?
Tại sao?
Là vì lo lắng cho cô sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/797461/chuong-433.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.