“Dậy, Tiểu Nhan, mau dậy đi.” Hàn Minh Thư cúi người xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào gương mặt đỏ thắm của Tiểu Nhan, muốn cho cô tỉnh táo lại.
Ai biết thế mà Tiểu Nhan lại nở nụ cười, sau đó lại tiếp tục không có phản ứng.
“Để anh bế cô ấy lên lầu cho.” Ngay khi Hàn Minh Thư không thể làm gì hơn thì giọng nói của Hàn Đông lại vang lên ở phía sau.
Hàn Minh Thư quay đầu lại: “Anh làm được chứ?”
“Ừm, hôm nay em cũng mệt mỏi rồi, đưa bé Đậu Nành lên lầu nghỉ ngơi trước đi, ở đây giao cho anh.”
Hàn Minh Thư nhìn Tiểu Nhan một chút, nhẹ gật đầu: “Được, vậy em lên lầu trước đây.”
“Dì Liên.”
Lại nhìn thấy dì Liên một lần nữa, Hàn Minh Thư có chút cảm khái, mặt mày dì Liên vẫn nhu hòa y như trước kia, nhìn cô cười hiền lành: “Cô chủ, đi theo tôi.”
Hàn Minh Thư cùng bé Đậu Nành đi rồi, Hàn Đông mới nhìn về phía Tiểu Nhan đang ngồi ở trong xe.
Cô ngồi hơi xa cửa xe nên anh ta chỉ có thể thò nửa người vào, nhỏ giọng gọi: “Dậy đi.”
Tiểu Nhan hoàn toàn không nghe thấy, nhắm mắt lại tiếp tục mơ giấc mơ đẹp của cô.
Hàn Đông cau lông mày lại, nhìn cô như thế này chắc là tối nay cũng không tỉnh lại nữa.
Được rồi, nể mặt mũi Minh Thư nên tôi mới bế cô lên lầu đấy nhé.
Nghĩ tới đây, Hàn Đông đành phải đi vòng qua bên kia xe, lúc mở cửa ra định cúi người vào ôm cô lên, tay còn chưa chạm vào Tiểu Nhan lại bỗng nhiên dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/797393/chuong-366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.