“Đừng để ý đến cô ta, tôi nghĩ não cô ta có vấn đề.”
“Tôi cũng thấy vậy, vừa nói không đi cùng chúng ta, kết quả lại nhìn chằm chằm bóng lưng người nọ, nhìn chằm chằm cũng không có gì, vậy mà lại hỏi chúng ta có phải người đi qua không, không phải là chậm phát triển thì là gì!
Các cô gái vừa mắng chửi cô vừa rời đi.
Tiểu Nhan đứng đó một lúc lâu mới phản ứng lại, sau đó cô nhìn về hướng Dạ Âu Thần đã biến mất lúc nãy, phát hiện ra anh đã lên một chiếc ô tô, cẩn thận phân biệt biển số của chiếc xe đó, số đầu dường như là của Mạc thành.
Hóa ra không phải cô nhìn nhầm, cũng không phải do ảo giác, đúng là cô đã gặp anh.
Số phận……
Thật sự là một điều ly kì cũng rất đáng sợ.
Khuôn mặt của Tiểu Nhan lại tái đi, sau đó cô nhanh chóng quay người rời khỏi nơi đó.
Sau khi Hàn Minh Thư cùng Bé đậu nành trở lại xe, Bé đậu nành đã ngủ say trong vòng tay của cô, bàn tay nhỏ bé vẫn ôm chặt eo cô.
Đây là thói quen của Bé đậu nành, mỗi khi đi ra ngoài, nếu muốn ngủ, thằng bé đều hai tay ôm chặt Hàn Minh Thư, như sợ cô sẽ đột ngột biến mất vậy.
Hàn Minh Thư bên xoa đầu thằng bé, một bên tựa vào lưng ghế nghỉ ngơi.
Cũng không biết đêm nay sẽ ở đây bao lâu.
Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại rung lên, Hàn Minh Thư lấy ra xem, là tin nhắn của Hàn Đông.
[Đến đâu rồi? ]
Nhìn thấy Hàn Đông,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/797391/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.