Mẹ Thẩm thấy chiếc thẻ ngân hàng bị thu lại, răng ê ẩm, trong lòng hận không thôi.
15 tỷ đến tay lại bay đi như thế, bà ta phải nghĩ cách lấy lại mới được.
Không làm không thôi, mẹ Thẩm trực tiếp lạnh giọng nói: “Tóm lại, nó bây giờ là con gái của nhà họ Thẩm rồi, mấy người biến mất nhiều năm như thế, căn bản không có một chút trách nhiệm, bây giờ xuất hiện nói nó là con của nhà họ Hàn mấy người thì là của nhà họ Hàn mấy người sao? Hai người đi hết cho tôi! Ra ngoài!”
Không ngờ bà ta vậy mà thẹn quá hóa giận, trong mắt Tô Cửu vụt qua ý cười: “Bà Thẩm, bà biết ở trên mặt luật pháp, biết không báo cũng coi như đồng phạm không? Ví dụ nói, lúc đầu bà biết đứa trẻ này mất tích, bà cũng biết cô ấy rơi vào tay bọn bắt cóc, nhưng bà rõ ràng biết, lại biết chuyện mà không báo, vậy thì… bà với bọn buôn người đó có tội như nhau.”
Mẹ Thẩm đâu có từng học những điều về pháp luật, bà ta chỉ là một người phụ nữ, bình thường lại không có chú ý đến mấy thứ này, bị Tô Cửu nói như thế, bà ta thật sự ngây người.
“Cô, cô nói lời này là có ý gì?”
“Ý của tôi chính là, nếu như phải tính sổ, nhà họ Hàn chúng tôi có thể khởi kiện bà. Đương nhiên, lấy điều kiện của nhà họ Hàn thì có thể tìm được luật sư rất tốt, đến lúc đó…”
“Hai người đây là đang uy hiếp tôi?”
Tô Cửu khẽ mỉm cười: “Không dám, dù sao bà thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/797354/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.