Nhưng trong phòng trống rỗng, không hề có bóng dáng của Dạ Âu Thần.
Thẩm Cửu không bỏ cuộc, lại chạy đến phòng làm việc tìm.
Kết quả là trong phòng làm việc cũng không thấy Dạ Âu Thần. Thẩm Cửu không biết anh đã đi đâu, có lẽ vì cảm thấy có lỗi với những gì mình đã nói, cô luôn cảm thấy Dạ Âu Thần đang dần biến mất khỏi thế giới của mình.
Hoặc có thể là cô chưa bao giờ được bước vào thế giới của anh.
Cuối cùng, Thẩm Cửu rửa mặt sạch sẽ, thay quần áo rồi đến công ty.
Khi đi qua lầu dưới, đúng lúc gặp ông nội đang định ra ngoài.
Đã lâu cô không gặp ông, có vẻ gần đây ông nội rất bận.
Ông ta nhìn thấy Thẩm Cửu thì đôi mắt âm trầm khẽ đảo quanh, ông ta hỏi thẳng: “Thẩm Nhã à, chuyện ông nội nhờ cháu lần trước cháu làm thế nào rồi?”
Lòng Thẩm Cửu đang rất loạn, ban đầu cô còn không nghĩ ra ông ta đang hỏi chuyện gì, một lúc sau mới nhớ ra là ông cụ Dạ đang hỏi chuyện liên quan đến Dạ Y Viễn và Hàn Mai Linh.
Suy nghĩ một lúc rồi Thẩm Cửu mới giải thích: “Ông nội, cháu đã đề cập đến chuyện này với Mai Linh rồi, nhưng hình như cô ấy đã có bạn trai, cho nên…”
Ông cụ Dạ nghe vậy thì khẽ nheo mắt, dường như đang suy xét độ thật giả trong lời cô nói. Thẩm Cửu bị ánh mắt nghiêm khắc của ông nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê dại, cô không khỏi cúi đầu cắn môi dưới.
“Ông nội.”
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/797179/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.