Thẩm Cửu đỏ mặt rút tay về, oán hận trừng mắt với Dạ Âu Thần. 
“Ai cần anh giúp tôi cầm máu chứ? Ghê tởm!” 
Dạ Âu Thần hừ lạnh một tiếng: “Làm sao? Chẳng lẽ cô còn muốn người khác cầm máu cho cô sao?” 
Thẩm Cửu chẳng thèm giải thích với anh, nói thêm gì đi nữa cũng khó tránh bầu không khí trở nên nặng nề hơn, cô lại định ngồi xổm xuống nhặt đồ lên, Dạ Âu Thần lại khiển trách: “Đầu óc cô là dùng để bài trí sao? Nhiều mảnh vỡ như vậy mà chỉ biết dùng tay à?” 
…’ Thẩm Cửu bỗng ngẩng đầu: “Anh đồng ý để tôi dùng chổi sao?” Khi cô ngồi xổm xuống dùng tay nhặt mảnh vỡ, trong lòng nghĩ là Dạ Âu Thần cố ý tra tấn cô, chắc là muốn cô dùng tay nhặt, nên dù cô có đi lấy chổi cũng vô dụng. 
Không ngờ anh lại có thể để cô dùng chổi. 
Dạ Âu Thần nguy hiểm nheo mắt lại, nhìn hết sức lạnh lùng: “Cô nói cái gì?” 
“Không có.” Thẩm Cửu bỗng nhiên đứng dậy, xoay người đi cầm chổi, nếu như anh đồng ý, cô chắc chắn sẽ không ngốc đến mức dùng tay đâu. 
Khi quay lại, Thẩm Cửu chỉ nhìn thấy bóng lưng Dạ Âu Thần. 
Anh vừa đi, sự lạnh lẽo của nơi này cũng theo anh rời đi, chung quanh khôi phục lại nhiệt độ bình thường, Thẩm Cửu nhanh chóng quét sạch mảnh vỡ trên mặt đất, đúng lúc sạch sẽ thì dì Lê đi đến bên này, thấy cảnh này không kìm được kêu lên: “Ôi bây giờ thanh niên các cháu làm việc thế nào vậy, nhiều cốc như vậy mà đều làm vỡ hết, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/797165/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.