Thẩm Cửu còn chưa nói hết câu sau, ánh mắt lạnh lùng của Dạ Âu Thần đã lướt qua: “Nói bậy gì đó? Cô cảm thấy tôi sẽ nói chuyện này với dì nhỏ của tôi sao?”
Nghe vậy, Thẩm Cửu từ từ cụp mắt xuống.
Đúng vậy, đứa con cô hoài thai không phải con của Dạ Âu Thần, chuyện này đối với đàn ông mà nói đều là nỗi ô nhục, sao anh có thể nói ra chứ?
Thẩm Cửu cảm thấy trong lòng càng lúc càng nặng nề.
“Vết thương của tôi đã không sao rồi, vậy tôi ra ngoài trước đây.” Thẩm Cửu cúi đầu nói.
Dạ Âu Thần cũng không có lý do gì
giữ cô lại nữa: “Ừm.”
Thẩm Cửu quay về vị trí làm việc của mình, trong mắt vô cùng ảm đạm.
Cô đang nghĩ gì vậy?
Sau đó, Thẩm Cửu xóa đi ý nghĩ này, chăm chú nhập tâm vào công việc, rất nhanh đã đến giờ tan làm.
Vừa đến giờ, điện thoại đã vang lên, là tin nhắn Hàn Mai Linh gửi đến.
[Thẩm Cửu, xe tớ dừng trước một siêu thị gần cổng công ty các cậu, lát nữa cậu đi thẳng qua là được.]
[Được]
Thẩm Cửu bắt đầu dọn đồ, sau đó đeo túi xuống lầu.
Vừa khéo chạm mặt Dạ Âu Thần và Lang An từ văn phòng bước ra, Thẩm Cửu khựng lại một lát rồi vẫn tiến lên nói với Dạ Âu Thần: “Nè…buổi tối tôi không cùng anh về nhà đâu.”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần nhướng mày. Thẩm Cửu vội giải thích: “Tôi phải đi gặp Mai Linh.”
Lại gặp người phụ nữ kia? Dạ Âu Thần hơi cau mày: “Cô ta là bạn cô?”
Thẩm Cửu nhanh nhẹn gật đầu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/797141/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.