Thẩm Cửu đứng ở trước gương mở to mắt nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong đó.
Không biết bắt đầu từ khi nào, trên chiếc cổ trắng ngần của cô chằng chịt những vết bầm tím.
Những vết bầm giống như vậy, trước đây Thẩm Cửu đã từng nhìn thấy.
Nhưng mà chỉ mới thấy có một lần thôi.
Là vào một đêm trời mưa ly hôn với Lâm Tuấn, lần đầu tiên cô bị một người đàn ông lạ mặt bắt đi, sau khi hoảng sợ bỏ trốn về nhà, đi tắm rửa, lúc đó cô phát hiện trên cổ mình có nhiều dấu hôn.
Cũng giống như bây giờ vậy…
kịp phản ứng lại, sắc mặt trở nên tái nhợt, cô đột nhiên cúi đầu xuống, xé lớp quần áo trên người mình ra.
Quả nhiên, không chỉ ở cổ, mà dấu hôn này còn trải dài khắp người cô.
Thẩm Cửu thất hồn lạc phách đâm sầm vào cánh cửa phía sau cô.
Phải, làm sao mà cô quên được…
Mặc dù tối hôm qua căn phòng này đã được rắc mê hương, nhưng … Lục Chiêu đã cho cô uống thuốc.
Cô rất lo lắng không biết Dạ Âu Thần có bị trúng thuốc mê hay không, hiện giờ ra sao rồi, nhưng cô hoàn toàn quên mất việc mình đã bị bỏ thuốc, và sau đó cô không còn nhớ được gì nữa, nhưng cô có thể bình an vô sự nằm ở đây, trên người còn có rất nhiều vết bầm.
Dạ Âu Thần không thể, anh không có khả năng về chuyện đó
Vậy chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ điều gì đây?
Thẩm Cửu không kìm chế được toàn thân run lên, yếu ớt ngã xuống đất.
Ông trời thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/797131/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.