“Cậu nói vậy… là có ý gì thế Cửu Cửu?” Hàn Mai Linh cười cứng đơ: “Mình thật sự không có ý gì đâu, có phải cậu đang nghi ngờ mình không?”
“Không phải như thế!” Thẩm Cửu lắc đầu: “Sao mình lại nghi ngờ cậu chứ?”
Chỉ là cô lo Hàn Mai Linh gần gũi với Dạ Âu Thần quá thì Dạ Âu Thần sẽ dễ dàng ra tay với cô ấy, dù sao cô cũng cảm thấy Dạ Âu Thần kia không nói chơi đâu.
Hơn nữa lời đồn bên ngoài cũng không nhất định đều là thật.
Nói anh ta tàn tật có thể là thật, nhưng chuyện không thể làm tình thì chắc chỉ là tung tin vịt thôi.
Gì thì gì, cảm giác trong tay cô lúc sáng là thật.
“Cửu Cửu, nếu cậu không nghi ngờ mình thì sao lại nói vậy chứ?” Biểu cảm trên mặt Hàn Mai Linh trở nên bối rối, cô cụp mắt hạ giọng nói: “Có phải do vừa nãy bà chủ nói thế nên cậu hiểu lầm rồi không? Nhưng không phải mình đã nói với cậu là bà chủ chỉ nói đùa thôi sao? Nếu cậu còn không tin mình, lần sau để mình dẫn Lý Dược Minh tới nói chuyện với cậu.”
Thẩm Cửu không nói gì, chỉ hơi nhăn mày nhìn cô ấy, muốn giải thích nhưng lại không biết nên nói từ đâu.
Hàn Mai Linh cho rằng cô không tin bèn vội vàng lấy điện thoại từ trong túi ra.
“Bây giờ mình sẽ gọi cho Lý Dược Minh luôn!”
Thẩm Cửu giữ tay cô ấy lại, Hàn Mai Linh ngẩng đầu nhìn cô.
“Cậu không cần gọi cho anh ấy, không phải mình không tin cậu, chỉ là mình…” Cô
phải nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/797097/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.