Thẩm Cửu không đếm được đây là ly thứ mấy, mệt đến mức muốn ngất đi, sắp không kiên trì nổi, lúc cô bưng cà phê đi vào phòng họp thì đã không thấy bóng dáng của Dạ Âu Thần.
Anh còn chưa nói với cô đã qua cửa hay chưa mà cứ biến mất như thế?
Thẩm Cửu đặt cà phê lên trên bàn rồi Xoay người đi ra ngoài.
Đến khi cô xuống sảnh lớn thì đúng lúc nhìn thấy xe chuyên dụng của Dạ Âu Thần rời khỏi tập đoàn Dạ Thị.
Mà cô bị bỏ lại. Thẩm Cửu cười tự giễu, cô nên sớm đoán được.
Cô đi đến ven đường chuẩn bị gọi xe thì cô thấy ai đó. “Em dâu, tôi đưa em về.”
Cửa sổ xe hạ xuống lộ ra khuôn mặt tuấn tú dịu dàng của Dạ Y Viễn.
Thẩm Cửu ngần ra một lúc lâu, lắc đầu: “Không cần đâu.”
Nếu Dạ Âu Thần nhìn thấy thì lại nói cô dụ dỗ lung tung.
“Lên đi, em chạy mấy tiếng rồi, đã mệt muốn chết.” Dạ Y Viễn nói xong thì còn cởi dây an toàn, tự mình xuống xe mở cửa xe cho cô, dáng vẻ ga lăng này làm cho người khác thật sự không thể từ chối.
Cuối cùng Thẩm Cửu vẫn lên xe. “Cảm ơn.”
“Quá khách sáo rồi.” Dạ Y Viễn nhẹ nhàng nở nụ cười với cô, sau đó nhắc nhở cô: “Dây an toàn.”
Cô ngồi xe của Dạ Y Viễn về nhà họ Dạ,
dọc theo đường đi anh ta vẫn luôn im lặng, không hỏi cô câu nào, hơn nữa để cô xuống xe trước cửa ra vào.
Thẩm Cửu chậm ïì rì đi lên lầu vào phòng mình thì trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc/797033/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.