Đến lúc nào rồi mà cô còn lo lắng cho anh trong khi không màng bản thân mình. Từng có ai đó nói rằng, thời điểm nguy cấp sẽ lộ rõ lòng người nhất. Lần trước, lúc Lục Chiêu cầm ghế phang về phía anh, cô không ngần ngại lao tới chắn cho anh mà không hề hay biết anh có thể tránh được, nếu không phải lúc đó anh né kịp thì chiếc ghế đó đã an vị trên người cô rồi.
Rõ ràng…với thân thể nhỏ xinh này mà thật sự bị đập trúng, hậu quả thật khó lường. Bây giờ ngay cả Dạ Âu Thần hồi tưởng lại cũng cảm thấy thót tim. Vậy còn cô? Lúc ấy, rốt cuộc cô sốc tâm lí như thế nào mà có thể quả quyết lao đến che chắn cho anh không màng danh lợi địa vị? Nghĩ đến đây, ánh mắt Dạ Âu Thần xáo động, nhìn đăm đăm người đang nằm trên giường. Hoặc là, cô so với trong tưởng tượng của anh, không giống vậy? Trong phòng bệnh tĩnh lặng, chỉ vang lên tiếng tim đập và hít thở của hai người, Dạ Âu Thần gập quyển tạp chí, nhẹ nhàng bỏ vào trong cặp, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Cửu đang ngủ say trên ghế xoay. Thẩm Cửu có ngũ quan lập thể rõ ràng, điển hình của khuôn mặt trái xoan cổ điển, chỉ có điều cô không hay trang điểm nhiều, lại không quá chú trọng đến vấn đề ăn mặc, nên nhìn tổng thể trông có vẻ quê mùa.
Khi mới tới nhà họ Dạ, trông cô mặc váy cưới vô cùng xinh đẹp lộng lẫy, sau đó, lúc mặc lại đồ của cô lại thay bằng dáng vẻ già
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc-2/2028698/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.