Hơn nửa đêm, Tống Thiến đi theo Lang An trên hành lang, vừa nghĩ linh tinh vừa nói: “Đã hơn nửa đêm rồi, cậu cũng không biết điều cho tôi nhàn rỗi một chút, chuyện gì cũng đến tìm tôi.”
Lang An tỏ vẻ sầu khổ: “Dì nhỏ Tống, tôi cũng không cố ý muốn làm phiền dì, thật sự là cậu Dạ dặn dò, tôi không còn cách nào.”
Tống Thiến lườm anh ta: “Lần này lại gây ra chuyện gì?”
“Mợ hai của chúng tôi bị người ta bỏ thuốc, vì vậy...”
“Bỏ thuốc?” Tống Thiến trừng mắt: “Thuốc gì? Sẽ không phải là cái loại mà tôi đang nghĩ đấy chứ?”
Lang An cười khổ gật đầu.
Tống Thiến lập tức trừng to hai mắt: “Sao lại bị? Âu Thần không thể bảo vệ người ta sao?”
“Dì nhỏ, dì đừng nói nữa, mau đi theo tôi, cứu người như cứu hỏa.”
“Xì.” Tống Thiến lại không nhịn được bật cười: “Thế này thì có chỗ nào cần tôi cứu chứ, chẳng phải tự cậu ta cũng có thể cứu sao? Thật là...”
Đúng lúc này Lang An dừng lại, lấy thẻ phòng ra cà một cái, sau đó đẩy cửa ra: “Cậu Dạ, dì nhỏ của anh đến rồi.”
Hai người ngây ra nhìn cảnh tượng trong phòng.
Lúc này Thẩm Cửu giống như một con bạch tuộc dính chặt lên người Dạ Âu Thần, dùng cả tay cả chân, nhưng trên người mặc một chiếc sơ mi trắng, mái tóc của cô rối tung, mà đầu Dạ Âu Thần thì đầy mồ hôi, vừa gạt tay cô, vừa tránh né cô.
Thoạt nhìn cảnh tượng trước mắt không có chút cảm giác kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc-2/2028542/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.