Chương trước
Chương sau
Hơn nửa đêm, Tống Thiến đi theo Lang An trên hành lang, vừa nghĩ linh tinh vừa nói: “Đã hơn nửa đêm rồi, cậu cũng không biết điều cho tôi nhàn rỗi một chút, chuyện gì cũng đến tìm tôi.”

Lang An tỏ vẻ sầu khổ: “Dì nhỏ Tống, tôi cũng không cố ý muốn làm phiền dì, thật sự là cậu Dạ dặn dò, tôi không còn cách nào.”

Tống Thiến lườm anh ta: “Lần này lại gây ra chuyện gì?”

“Mợ hai của chúng tôi bị người ta bỏ thuốc, vì vậy...”

“Bỏ thuốc?” Tống Thiến trừng mắt: “Thuốc gì? Sẽ không phải là cái loại mà tôi đang nghĩ đấy chứ?”

Lang An cười khổ gật đầu.

Tống Thiến lập tức trừng to hai mắt: “Sao lại bị? Âu Thần không thể bảo vệ người ta sao?”

“Dì nhỏ, dì đừng nói nữa, mau đi theo tôi, cứu người như cứu hỏa.”

“Xì.” Tống Thiến lại không nhịn được bật cười: “Thế này thì có chỗ nào cần tôi cứu chứ, chẳng phải tự cậu ta cũng có thể cứu sao? Thật là...”

Đúng lúc này Lang An dừng lại, lấy thẻ phòng ra cà một cái, sau đó đẩy cửa ra: “Cậu Dạ, dì nhỏ của anh đến rồi.”

Hai người ngây ra nhìn cảnh tượng trong phòng.

Lúc này Thẩm Cửu giống như một con bạch tuộc dính chặt lên người Dạ Âu Thần, dùng cả tay cả chân, nhưng trên người mặc một chiếc sơ mi trắng, mái tóc của cô rối tung, mà đầu Dạ Âu Thần thì đầy mồ hôi, vừa gạt tay cô, vừa tránh né cô.

Thoạt nhìn cảnh tượng trước mắt không có chút cảm giác kiều diễm nào, trái lại chính là lúng ta lúng túc khiến người ta buồn cười.

Dạ Âu Thần thấy hai người họ không vào luôn và đứng ngây người ở đó, không nhịn được muốn nổi giận, lạnh giọng trách mắng: “Còn không qua đây giúp đỡ?”

Sắc mặt Lang An thay đổi, vội vàng đi đến giúp.

Tống Thiến lại bật cười ha hả.

“Âu Thần, dì cháu sống nhiều năm như vậy rồi, cho đến bây giờ còn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ cháu luống cuống tay chân không biết làm sao như vậy đâu, chừng nào thì cháu lại trở nên thương hương tiếc ngọc như vậy rồi? Trước kia... chưa chắc cháu sẽ làm như vậy?”

Nói xong, Tống Thiến sải bước đi về phía Dạ Âu Thần.

Lang An đi qua giúp đỡ kéo Thẩm Cửu ra, nhưng lại không dám động chạm bừa bãi, sợ chạm vào chỗ không nên chạm, người đàn ông đến sau cũng luống cuống tay chân, căn bản không giúp được gì.

“Dì Tống, làm sao bây giờ, dì là bác sĩ, mau nghĩ cách.”

Hai tay Tống Thiến vòng ở trước ngực, dù gấp gáp nhưng vẫn ung dung nhìn cảnh tượng trước mắt này.

“Dì nhỏ.” Bất đắc dĩ, Dạ Âu Thần đành phải gọi bà ta.

Tống Thiến kinh ngạc trợn to mắt, lạnh lùng như Dạ Âu Thần, cho đến bây giờ đều rất ít gọi bà ta, bây giờ... lại vì cô mà bày ra dáng vẻ cầu xin người khác?

Đây là vì sao?

Rõ ràng... anh là đàn ông, nếu như cô gái kia bị bỏ thuốc thì có thể...

Nhưng mà Tống Thiến vẫn ngay lập tức lấy thuốc đã chuẩn bị sẵn từ trong túi ra, đưa đến mũi Thẩm Cửu để cô ngửi, đồng thời cũng bước lên đè Thẩm Cửu lại.

Bà ta không làm gì mạnh bạo, rất nhẹ nhàng, trông rất thoải mái mà đã đè được Thẩm Cửu, một lát sau, Thẩm Cửu dần dần yên tĩnh, sau đó nhắm mắt ngất đi.

Cả người mềm nhũn mà ngã xuống.

Dạ Âu Thần giơ tay đón lấy cô, ôm cô vào trong ngực, trong ánh mắt vẫn còn hung ác nguy hiểm.

“Như vậy là được rồi sao?” Anh hỏi.

Tống Thiến ngồi xuống mép giường: “Tất nhiên là không rồi, cháu cho cô ấy nằm ngửa, sau đó cháu đi chỉnh trang lại mình đi, giao người cho dì.”

Lang An mau chóng bước đến đỡ Dạ Âu Thần ngồi lại xe lăn, dù sao nửa người trên Dạ Âu Thần không mặc quần áo, cũng không đâu vào đâu cả, Tống Thiến là dì ruột của Dạ Âu Thần, giao Thẩm Cửu cho bà ta, anh cũng yên tâm.

Chờ sau khi người ra đi, Tống Thiến nhìn Thẩm Cửu đang ngủ mê, không nhịn được lắc đầu thở dài.

Mà bên trong một phòng khác, Lang An mặc áo sơ mi trắng giúp Dạ Âu Thần, không nhịn được nói: “Cậu Dạ, sao anh... sao anh không...” Anh ta không dám nói câu đằng sau, sợ nói ra sẽ mất mạng.

Quả nhiên, sau khi anh ta nói xong, hơi thở trên người Dạ Âu Thần lạnh thêm mấy phần, một ánh mắt như đao quét đến.

“Đến phiên cậu lắm miệng?”

Lang An vô thức nuốt nước miếng: “Không dám, tôi cũng chỉ hỏi mà thôi, không biết dì Tống có thể hay không...”

“Im miệng.” Dạ Âu Thần không nhịn được nói, toàn thân khô nóng không chịu được, nơi nào đó bởi vì ham muốn mà vẫn luôn căng cứng, rõ ràng là vợ của anh, nhưng anh lại vì lo lắng cho cơ thể cô mà kiềm chế chính mình.

Ngẫm lại mà tức.

Đột nhiên, Dạ Âu Thần lạnh lùng nói: “Ra ngoài.”

Lang An: “... Vâng, cậu Dạ.”

Lang An đi ra, Dạ Âu Thần châm một điếu thuốc, tự xoay bánh xe đi đến bên cửa sổ, ngắm nhìn cảnh đêm đầy những ánh đèn lấp lánh bên ngoài cửa sổ, hút mạnh một hơi thuốc.

Bên trong khói bụi mông lung, dáng vẻ đẹp trai của Dạ Âu Thần trở nên mơ hồ, ánh sáng nơi đáy mắt chợt sáng chợt tắt trong sương khói.

Qua rất lâu, Dạ Âu Thần nghe thấy tiếng động từ bên ngoài truyền đến.

“Cậu Dạ.”

Không biết Dạ Âu Thần đã hút đến điếu thứ mấy, nghe vậy thì lập tức dụi tắt, sau đó xoay bánh xe đi ra ngoài.

“Mợ hai tỉnh rồi.” Lang An nói.

Ánh mắt Dạ Âu Thần lạnh xuống, nói: “Biết rồi.”

Khi Dạ Âu Thần vào phòng, Tống Thiến đang nói với Thẩm Cửu: “Tối nay cháu cứ nghỉ ngơi cho tốt, yên tâm mà ngủ một buổi tối, sáng mai tỉnh dậy là không có chuyện gì rồi.”

Sau khi Thẩm Cửu tỉnh táo lại thì nhớ đến chuyện xảy ra trước đó, trong lòng vẫn còn lo lắng: “Thật sự không có chuyện gì sao? Cháu...”

Biết cô đang lo lắng cái gì, Tống Thiến khẽ khàng vuốt ve lông mày cô, giống như một bề trên lo lắng cho cô, nói.

“Cô gái ngốc, tôi chính là bác sĩ đấy, đương nhiên tôi biết cháu đang lo lắng cái gì, yên tâm đi, đứa bé không sao.”

Cuối cùng bà ta cũng nhắc đến đứa bé, Thẩm Cửu nghe thấy bà ta nói đứa bé không sao, tất nhiên trong lòng cũng thả lỏng: “Cám ơn cô.”

Tống Thiến không nhịn được cười: “Cháu là vợ của Âu Thần, tôi là dì nhỏ của Âu Thần, về sau cháu cứ gọi tôi một tiếng dì nhỏ giống như cậu ta đi.”

Nghe nói vậy, Thẩm Cửu không nhịn được sững sờ, nếu như cô cũng gọi bà ta là dì nhỏ giống Dạ Âu Thần, vậy chẳng phải là...

“Dì nhỏ.”

Khi đang nghĩ ngợi, giọng nói lạnh lẽo của Dạ Âu Thần vang lên, Thẩm Cửu lập tức nhìn về nơi phát ra tiếng gọi, nhìn thấy Dạ Âu Thần đang đi vào trong này.

Tối nay ý thức cô vẫn khá tỉnh táo, lúc này nhìn thấy Dạ Âu Thần đi vào thì lập tức nhớ đến trước đó mình đã làm những gì, đặc biệt khi nhìn thấy mấy dấu đỏ ở cổ của anh, mặt Thẩm Cửu không nhịn được càng đỏ rực.

Lúc đó cô ổm cổ Dạ Âu Thần, vừa hôn vừa cắn, quả thật là cầu xin người ta giúp cô.

Nghĩ lại, đột nhiên Thẩm Cửu cảm thấy mình dứt khoát không tỉnh, hoặc là... đánh chết cũng không nhận là được tồi.

Nhưng Thẩm Cửu hoàn toàn không che giấu được cảm xúc của mình, Dạ Âu Thần vừa xuất hiện, mặt cô lập tức đỏ bừng, người sáng suốt đều biết trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì.

Như Dạ Âu Thần vậy, ánh mắt lạnh lùng liếc cô một cái.

“Âu Thần, không phải dì nhỏ muốn nói cháu, chuyện lần trước có thể là ngoài ý muốn, lần này cháu không thể viện cớ cho mình rồi chứ? Thẩm Cửu chính là vợ của cháu, cháu bảo vệ vợ mình như vậy sao? Cháu...”

Dạ Âu Thần không nói chuyện, môi mỏng nhếch lên, sắc mặt lạnh như băng, mặc cho Tống Thiến trách móc.

Cuối cùng, vẫn là Thẩm Cửu không nhe nổi nữa, nhỏ giọng nói: “Chuyện kia... dì nhỏ...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.