Chương trước
Chương sau
Lạt mềm buộc chặt?



Thẩm Cửu cắn môi dưới, dùng sức rút tay mình vê.



"Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi không có cái loại tâm tư đó."



"Không có?" Tròng mắt Dạ Âu Thần lạnh lùng nhìn cô, giọng mang theo mấy phần hùng hổ dọa người.



Thẩm Cửu mím môi, nhìn thẳng vào ánh mắt Dạ Âu Thần.



"Anh cũng biết tôi là trúng thuốc rồi, thần trí tôi không tỉnh táo, cho nên mới làm những chuyện kia, những chuyện đó anh cũng tính toán sao?"



"Hửm?" Môi mỏng của Dạ Âu Thần nhếch lên một độ cong tà mị, anh đột nhiên đưa tay kéo Thẩm Cửu vào trong ngực, một tay khác đè sau ót cô, khoảng cách giữa hai người nhất thời thu ngắn lại.



"Thần trí không tỉnh táo? Vậy tại sao cô biết cự tuyệt Dạ Y Viễn giải thích với tôi? Người phụ nữ kết hôn lần thứ hai, còn không thừa nhận cô thích tôi?"



Trong nháy mắt đó thật giống như có tia sét đánh trúng Thẩm Cửu, cô nhìn Dạ Âu Thần gần trong gang tấc, tim chợt đập thật nhanh, mắt anh lạnh lùng và chiếc mũi cao, còn có môi mỏng như dao gọt.



Bởi vì hai người dựa quá gần, hô hấp hòa vào chung một chỗ, Thẩm Cửu cũng thấy rõ ưu tư dưới đáy mắt đen như mực của anh.



Vô hình chung, Thẩm Cửu giống như lọt vào ma chướng vậy, ngơ ngác nhìn anh hỏi.



"Vậy còn anh?"



Dạ Âu Thần ngẩn ra.



Thẩm Cửu nhìn anh: “Anh có thích tôi không?”



Dạ Âu Thần hơi ngừng, nheo mắt lại.



Thẩm Cửu hít sâu một hơi, cứ như vậy nhìn chằm chằm anh đang gần trong gang tấc: "Dạ Âu Thần, tình cảm của tôi sẽ không uống phí dành cho người không yêu tôi, hoặc là người chán ghét tôi. Anh không thích tôi, tại sao tôi phải thích anh?”



"A” Dạ Âu Thần khinh thường cười nhẹ một tiếng: "Hóa ra đây là lý do cô không thừa nhận? Người phụ nữ kết hôn lần thứ hai, cô rõ ràng đã động tâm, một khắc cô từ chối Dạ Y Viên đi đến bên tôi, cô biết trong lòng cô muốn cái gì, không phải sao?"



"Đúng, tôi biết mình muốn cái gì. Nhưng tôi cũng biết, tôi muốn chứng minh cái gì? Tôi đã cùng anh đã làm một lần rồi, cho nên làm thêm một lần nữa cũng không vấn đề gì, bây giờ anh đã hiểu chưa?"



Thẩm Cửu biết, Dạ Âu Thần sẽ không thích cô.



Chỉ dựa vào đứa trẻ trong bụng cô, anh vĩnh viễn cũng sẽ không tiếp nhận cô.



Cho nên... Cô nhất định, không thể ở trước mặt Dạ Âu Thần lộ ra một chút xíu tình yêu nào, tránh cho... Sẽ chỉ đổi lại được vô tận cười nhạo và sự độc miệng của anh.



Quả nhiên, lực đạo Dạ Âu Thần đè ở phía sau cổ cô nặng thêm một chút, cách gần như vậy, Thẩm Cửu cơ hồ có thể cảm giác được lửa giận của anh.



"Người phụ nữ kết hôn lần thứ hai, khiến tôi tức giận vui không?"



Thẩm Cửu mím môi, đứng đắn nói: "Tôi chỉ nói thật mà thôi."



Ngực Dạ Âu Thần phập phồng, tròng mắt đen như mực chặt chẽ nhìn chăm chăm cô, bỗng nhiên nhếch môi cười nhạt: "Được, cô tốt nhất nên giữ vững ý niệm này cho đến khi rời khỏi nhà họ Dạ, trước khi cô rời khỏi nhà họ Dạ, nếu để cho tôi phát hiện cô cùng người đàn ông nào có lui tới hoặc là có thủ đoạn không đứng đắn, tôi sẽ để cho cô khóc cầu xin tôi."



"Anh yên tâm đi, tôi sẽ không để nhà họ Dạ mất mặt. Dĩ nhiên, nếu như anh quả thực cảm thấy tôi sống ở chỗ này khiến anh ngứa mắt, vậy chúng ta... Có thế trước thời hạn..."



"Đủ rồi, cút ra ngoài."



Câu nói kế tiếp Thẩm Cửu còn chưa nói xong thì bị Dạ Âu Thần thô bạo cắt đứt.



Thẩm Cửu sửng sốt một chút, sau đó mím môi gật đầu một cái: "Được, tôi ngủ ở phòng bên cạnh."



Sau đó cô xoay người đi ra ngoài, lúc xoay người dứt khoát đoạn tuyệt, không chút do dự.



Dạ Âu Thần nhìn bóng lưng gầy yếu của cô, bên mép dân nở nụ cười lạnh lùng.



Còn thật sự là một người phụ nữ ngoan tâm, nói đi là đi, vong ân phụ nghĩa.



Hoàn toàn quên, mới vừa rồi là ai đã giúp cô.



Đáng chết!

Thẩm Cửu đến một gian phòng khác, không nghĩ tới nơi đó còn quần áo của Dạ Âu Thần để lại, cô ngẩn ngơ, một lát sau bò lên giường ngủ.



Hàn Mai Linh ở tiệc cuối năm đợi rất lâu cũng không có chờ được ánh mắt của Dạ Âu Thần, lại nhìn một chút Dạ Y Viễn cũng biến mất khỏi yến hội, vốn là hào quang của quán quân giờ đối với cô mà nói cũng biến thành không có ý nghĩa.



Vì vậy cô không phản ứng với những người đang bắt chuyện cô, thổi phông cô nữa, trực tiếp đi thay quần áo.



Lại nghe được trong phòng thay quần áo có người đang nói chuyện.



"Cao, Cao Vân, nếu như cô ấy thật sự là vợ của cậu Dạ, vậy chúng ta lần này không phải nhất định sẽ chết sao?”



"Cô sợ cái gì?" Cao Vân thở phì phò, rõ ràng trong lòng còn tức giận: "Tôi vừa rồi bị dọa sợ, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, ánh mắt cậu Dạ nhìn cô ta căn bản giống như muốn ăn cô ta, coi như là vợ, cũng không phải người vợ mà anh ấy yêu. Bằng không, anh ấy làm sao có thể đưa vợ mình xuống bộ phận của chúng ta?”



"Coi như... Coi như cậu Dạ không đối tốt với cô ta, nhưng Dạ Phó tổng thì sao? Dù sao tôi cũng rất lo lắng, chúng ta ngày mai có thể bị sa thải không? Lần này giúp chị Tư Dung, chúng ta xem như xui xẻo rồi."



Hàn Mai Linh càng nghe càng cảm thấy không đúng, trực tiếp đi vòng qua bên có tiếng nói, chỉ giơ chân lên đá văng cửa.



"Các cô đang nói gì?"



Cao Vân cùng Thôi Mẫn Lệ cả buổi tối đều bị kinh sợ, vào lúc này Hàn Mai Linh đột nhiên xuất hiện, lập tức dọa các cô không nhẹ.



"Cô cô cô cô muốn làm gì?" Thôi Mẫn Lệ bị dọa sợ lập tức trốn sau lưng Cao Vân: "Cô là bạn của người phụ nữ kia phải không? Tôi nói cho cô biết... Không phải chúng tôi muốn hại cô ta, hơn nữa chúng tôi cũng chưa hại được, cô ta đã được người cứu đi rồi."



"Hại người? Các cô mới vừa nói muốn hại ai? Bạn tôi?" Hàn Mai Linh lập tức kịp phản ứng, các cô nói hẳn là Thẩm Cửu, khó trách Thẩm Cửu đột nhiên không thấy, cô tiến lên mấy bước hung thần ác sát hỏi: "Các cô đã làm gì cậu ấy?"



Cao Vân liếc cô một cái, lạnh lùng nói: "Cho dù cô là cô cả của nhà họ Hàn chúng tôi cũng không sợ cô, nhà họ Hàn coi như tập đoàn có lớn hơn nữa, cũng không đến mức có thể với tay đến Dạ thị chúng tôi chứ? Chúng tôi bị người khác bắt phải bỏ thuốc vào rượu của người phụ nữ kia, đưa cô ta tới cho chủ quản của bộ phận chúng tôi, nhưng Dạ Phó tổng xuất hiện cứu cô ta đi rồi, sau đó cậu Dạ cũng xuất hiện, chuyện đã xảy ra chính là như vậy, cô đã biết những chuyện cô muốn biết rồi, có thể để cho chúng tôi đi được chưa?”



Nói xong, Cao Vân trực tiếp kéo Thôi Mẫn Lệ ra, muốn đi ra ngoài.



"Đứng lại!" Hàn Mai Linh lại lạnh giọng quát hai cô.



Cao Vân nhíu mày lại: "Cô còn muốn làm gì? Cô sẽ không thật cho là cô có thể làm gì chúng tôi chứ?"



Hàn Mai Linh cười lạnh, "Các cô mới vừa nói... Là cậu Dạ mang cô ấy đi?”



"Đúng vậy, làm sao?”



Trong mắt Hàn Mai Linh thoáng qua tia hung ác, sau khi cô giành được quán quân, chờ lâu như vậy cũng không chờ được một ánh mắt của Dạ Âu Thần, cô còn tưởng rằng anh đi nơi nào, hóa ra là chạy tới cứu Thẩm Cửu.



Không được!



Dáng vẻ khẩn trương này của anh rõ ràng chính là có ý với Thẩm Cửu, chẳng qua là hai người bọn họ bây giờ vẫn chưa thừa nhận lẫn nhau.



Nếu như cứ như vậy mặc cho phát triển tiếp, vậy sau này Thẩm Cửu làm sao có thể rời khỏi Dạ Âu Thần?



Nếu như Thẩm Cửu không rời khỏi Dạ Âu Thân, Hàn Mai Linh cô sao có thể có cơ hội?



Nghĩ đến đây, Hàn Mai Linh nhất thời nóng nảy, đưa tay kéo mái tóc dài Cao Vân cùng Thôi Mẫn Lệ, dùng sức ném các cô vào tường.

"A!" Hai người bị dọa kêu thành tiếng, dáng vẻ Hàn Mai Linh bây giờ đáng sợ như một Tu La sát vậy.



"Tôi cho các cô làm những thứ này, các cô chờ trả giá thật lớn đi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.