Chương trước
Chương sau
Mai Linh muốn câu dẫn Dạ Âu Thần sao?

Thẩm Cửu cảm giác mình nghe được một chuyện rất hoang đường, khóe miệng không nhịn được giật giật, Thẩm Cửu ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Không, không thể nào? Cậu có thể hiểu lầm Mai Linh, nhưng tớ hiểu cậu ấy, cậu ấy không phải là người như vậy.”

“Xùy, tớ thật không biết nên nói cậu là đơn thuần hay là ngu ngốc nữa.”

Tiểu Nhan tức giận đến mức vòng tay trước ngực, lý trí phân tích cho Thẩm Cửu: "Cô ta nói với cậu là cô ta đến để bàn công việc đúng không? Vậy cậu xem cô ta lấy gì để nói về công việc? Đây là thứ nhất, thứ hai, nói về công việc có cần mặc như vậy không? Nhìn cổ áo của cô ta lớn đến mức không che được chính cô ta, tớ sợ cô ta đi vài bước thì cố ý lộ thịt cho cậu Dạ xem.”

Thẩm Cửu: “…”

“Các cậu rốt cuộc làm thế nào có thể trở thành chị em tốt vậy? Cửu à, loại phụ nữ như vậy mà cậu cũng tin sao?”

Trong nháy mắt Thẩm Cửu không biết nói gì cho phải, được Tiểu Nhan phân tích như vậy, cô cũng cảm thấy Mai Linh đến tìm Dạ Âu Thần nói chuyện công việc hơi kỳ lạ, nhưng cô và Hàn Mai Linh chị em nhiều năm như vậy, cô vẫn tin tưởng Mai Linh sẽ không làm ra loại chuyện này.

Dù sao lúc trước khi biết cô gặp hoàn cảnh khó khăn, Hàn Mai Linh chính là người giúp đỡ nhiều nhất.

“Tiểu Nhan, tớ biết cậu bởi vì vẻ ngoài Mai Linh mà không thích cô ấy, nhưng tớ với cô ấy quen biết lâu như vậy, cô ấy là người như thế nào tớ hiểu rõ hơn cậu. Trên thế giới này không có ai hiểu rõ con người của cô ấy hơn tớ, cho nên tớ hy vọng... Những lời này về sau tớ không muốn nghe nữa, Mai Linh cô ấy.... Cho tới nay đều là bạn tốt của tớ, cô ấy đã giúp tớ rất nhiều rất nhiều, nhưng những chuyện này cậu đều không biết, cậu căn bản cái gì cũng không biết, cậu còn nhiều lần chửi bới cậu ấy trước mặt tớ. Nếu như...”

Nói tới đây, Thẩm Cửu dừng một chút, trong đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên một chút đau đớn.

“Nếu như cậu thực sự không thay đổi được, vậy... Sau này cậu đừng đến tìm tớ nữa.”

Tiểu Nhan vừa nghe, không nhịn được trừng to mắt.

“Wa, Thẩm Cửu, cậu thật là… Tớ là vì tốt cho cậu, cậu tự nhiên lại... Chỉ vì như vậy mà không làm bạn với tớ nữa sao?” Thẩm Cửu không nói gì, mím môi, trên mặt không có biểu cảm gì.

Tiểu Nhan thất vọng thu hồi ánh mắt: "Được rồi, nếu cậu không thích tớ, vậy tớ cũng sẽ không mặt dày nữa, cứ như vậy đi.”

Nói xong, Tiểu Nhan xoay người trực tiếp rời đi, môi Thẩm Cửu mấp máy, bàn tay buông xuống muốn kéo cô, nhưng cuối cùng vẫn không nhúc nhích.

Hay là thôi đi, nếu như không phải là người cùng đường, như vậy.... Vẫn không nên làm bạn bè thì tốt hơn.

Cuối cùng Thẩm Cửu một mình đến căn tin, sau khi ăn cơm xong lại phát hiện vị trí thường ngày bị người khác chiếm mất vì cô đến muộn, bình thường đều có Tiểu Nhan lôi kéo cô cùng nhau chiếm chỗ, sau đó một trong hai người đi lấy cơm.

Bây giờ....

Cô tìm một góc ngồi xuống, giống như nhai sáp trong bát cơm, trước kia đều có cô ở cùng, bây giờ Tiểu Nhan đột nhiên không ở cùng cô, Thẩm Cửu thật sự hơi không quen, cảm giác rất cô đơn.

Không hiểu sao, Thẩm Cửu nghĩ tới lời Tiểu Nhan vừa nói.

Cô nói Mai Linh muốn quyến rũ cậu Dạ.

Điều này sao có thể chứ? Không nói đến Hàn Mai Linh bản thân có bao nhiêu ưu tú, bây giờ cô là thiên kim của nhà họ Hàn, làm sao có thể coi trọng Dạ Âu Thần đây?

Dù sao, cho dù anh có đẹp trai hơn nữa, nhưng anh vẫn ngồi trên xe lăn.

Mặc dù bản thân Thẩm Cửu cũng sẽ không vì anh ngồi xe lăn mà ghét bỏ anh, nhưng những người phụ nữ khác theo lẽ thường mà nói cũng sẽ không thích một người đàn ông ngồi trên xe lăn.

Càng nghĩ, trong lòng Thẩm Cửu càng không thoải mái.

Mặc dù cô nói tin tưởng Mai Linh, nhưng dù sao Tiểu Nhan cũng đã nói trước, cho nên lúc này cô vẫn nghĩ đến bộ đồ vừa rồi của Hàn Mai Linh, trong lòng cũng không thoải mái lắm.

Sau khi ăn vài muỗng cơm, Thẩm Cửu thu dọn lên lầu.

Ra khỏi thang máy, còn chưa nhìn thấy Hàn Mai Linh.

Thẩm Cửu suy nghĩ một chút, nhìn về phía văn phòng.

Cũng không biết Mai Linh còn ở bên trong hay không, cửa phòng làm việc đóng chặt, cũng không biết hiện tại là tình huống gì.

Trong lòng Thẩm Cửu hơi tò mò, bước chân cũng không nhịn được đi về phía phòng làm việc.

Trong phòng làm việc im ắng, cửa như chỉ khép hờ, trong lòng Thẩm Cửu tò mò muốn chết, giống như kẻ trộm mà đến gần.

Đi đến gần, Thẩm Cửu mới loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện bên trong, hình như là giọng nói của Hàn Mai Linh, giọng nói của cô ôn nhu, tinh tế, mềm mại như một dải lụa.

Mặc dù nghe được giọng nói, nhưng Hàn Mai Linh nói cực kỳ nhỏ, Thẩm Cửu căn bản không nghe được đối phương đang nói cái gì.

Nhưng đáy lòng lại tò mò muốn chết, vì vậy cô đi qua, thông qua khe cửa nhìn vào bên trong.

Không nhìn không quan trọng, vừa nhìn vào, khuôn mặt Thẩm Cửu lập tức biến sắc.

Bởi vì Hàn Mai Linh ngồi ở một bên bàn làm việc, ánh mắt Dạ Âu Thần lạnh như băng nhìn quyển sổ trước mắt, mà Hàn Mai Linh thì dựa vào trước bàn làm việc, dáng người của cô vẫn rất tốt, hôm nay tựa hồ càng thêm đầy đặn, nửa người trên toàn bộ sức nặng chống trên bàn, cổ áo rộng thùng thình bởi vì nghiêng về phía trước cũng tản ra, lộ ra một mảnh trắng noãn...

Thẩm Cửu theo bản năng cắn chặt môi dưới, tại sao có thể như vậy?

Mai Linh cô... Là vô tình, hay là… Cố ý như vậy? Trong nháy mắt, trong lòng Thẩm Cửu rất khó chịu, không rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Mà Dạ Âu Thần trong phòng làm việc, dường như cảm nhận được điều gì đó, ánh mắt sắc bén phóng ra ngoài cửa.

Thẩm Cửu hoảng sợ, trốn sang một bên trước khi anh nhìn sang, trái tim bị dọa đến mức đập thình thịch!

Một lúc sau, cô căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, sau đó che ngực đi về phía chỗ làm việc của mình.

Sau khi ngồi xuống, trong đầu Thẩm Cửu lộn xộn, toàn bộ đều là Hàn Mai Linh đem nửa người trên của mình tựa vào bàn làm việc, lộ ra một mảng lớn hình ảnh trắng noãn, động tác kia... Thoạt nhìn giống như là vô ý, thế nhưng... Lại lộ ra nhiều như vậy.

Đến cuối cùng là do cô suy nghĩ nhiều, hay là do Hàn Mai Linh thật sự muốn câu dẫn Dạ Âu Thần?

“Cô ta nói với cậu là cô ta đến để bàn công việc đúng không? Vậy cậu xem cô ta lấy gì để nói về công việc? Đây là thứ nhất, thứ hai, nói về công việc có cần mặc như vậy không? Nhìn cổ áo của cô ta lớn đến mức không che được chính cô ta, tớ sợ cô ta đi vài bước cố ý lộ thịt cho cậu Dạ xem.”

Bất thình lình, những lời Tiểu Nhan nói với bản thân lúc trước lại vang lên bên tai, Thẩm Cửu phục hồi tinh thần lại, đưa tay đè đầu mình xuống.

“Thẩm Cửu, không nghĩ nhiều, mày và cô ấy đã quen biết nhau bao nhiêu năm, cô ấy sẽ không làm chuyện như vậy sau lưng mày, hơn nữa, loại người như Dạ Âu Thần.... Ai thèm để ý đến anh ta chứ.”

Cô thật sự là buồn lo vô cớ.

Thẩm Cửu suy nghĩ rất nhiều lời an ủi mình, cuối cùng trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút, cô mở máy tính chuẩn bị vào làm việc, chỉ cần bận rộn sẽ không nhớ rõ chuyện vừa rồi.

Vừa mở tài liệu nhập tư liệu, động tác của Thẩm Cửu dừng lại.

Bởi vì cửa phòng làm việc mở ra, cô nghe được âm thanh, tiếng xe lăn va chạm với tiếng giày cao gót của Hàn Mai Linh.

Theo bản năng, Thẩm Cửu nhìn về phía bọn họ.

“Cửu Cửu, cậu đã ăn cơm chưa? Tớ và cậu Dạ định ra ngoài ăn, còn định gọi cậu cùng đi.”

Thẩm Cửu mấp máy môi: "Không, không cần, tớ đã ăn rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.