Giọng điệu của Hàn Mai Linh có hơi lớn khiến ánh mắt của những người trong quán cà phê đều tập trung về cô, Thẩm Cửu nhận thấy điều đó, trong lòng bối rối đến mức nhanh chóng đứng dậy đi đến chỗ Hàn Mai Linh chặn miệng cô ấy lại: "Đủ rồi, đừng nói nữa."
“Sao cậu không để tớ nói?” Hàn Mai Linh siết chặt tay cô, nghẹn ngào nói: “Cậu không dám đối mặt với thực tế, nhưng tớ thì khác cậu! Tớ là người ngoài cuộc, tớ biết cậu thích hợp với ai và không thích hợp với ai, hơn nữa, ai đối xử tốt với cậu tớ còn không phân biệt được sao! "
“Đủ rồi, tớ không muốn nghe nữa.” Thẩm Cửu hất tay cô ra: “Nếu muốn nói thì cậu cứ ở đây mà nói đi.”
Dứt lời, Thẩm Cửu lập tức xách túi đi ra ngoài.
Hàn Mai Linh nhìn chằm chằm bóng lưng cô vài giây rồi mới nhận ra, đưa tay lau nước mắt trên mặt, rồi vội vàng đuổi theo: "Thẩm Cửu, cậu đừng giận mà, cậu hãy nghe tớ nói được không?"
Thẩm Cửu mặc kệ mà cứ đi thẳng về phía trước, ở đây tai mằt nhiểu người, nều như để Hàn Mai Linh tiếp tục ăn nói hồ đồ, cô sợ sẽ bị những người quen biết nghe thấy, đến lúc đó... dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội.
"Tớ biết thân phận của anh ấy khiến cậu khó có thể chấp nhận được, nhưng trên thế giới này còn có rất nhiều chuyện không phải mình muốn là được, chỉ cần anh ấy không chê bai thân phận của cậu, nguyện ý chịu trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc-2/2028501/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.