Ánh mắt sắc bén của anh như đang nhìn trộm khiến Thẩm Cửu cảm thấy xấu hổ, cắn chặt môi dưới.
“Ai nói cô trộm đồ?”
Giọng Dạ Âu Thần không nóng không lạnh nhưng lại khiến lòng người ớn lạnh, Thẩm Cửu siết chặt tay: “Vậy câu hỏi vừa nãy của anh có gì?
Dạ Âu Thần nhớ tới bộ đồ ấy, cúc áo trên đó đã không còn.
Tối hôm ấy sau khi anh ở cùng người phụ nữ đó, về nhà thì phát hiện cúc áo bị mất một chiếc, anh cũng không quan tâm. Áo đã mất cúc đương nhiên Dạ Âu Thần sẽ không mặc tiếp nữa, nhưng trời xui đất khiến thế nào anh lại không vứt đi mà giữ nó lại.
Hôm nay anh lại vô tình phát hiện cúc trên đó bị mất.
Nghĩ kỹ lại thì quả thực Thẩm Cửu không có khả năng làm chuyện này, nhưng... ngoài cô ra thì còn ai nữa?
Mà lúc này Dạ Âu Thần không khỏi nhớ tới chiếc cúc đã mất kia, liệu có nằm trong tay người phụ nữ đêm đó không?
“Không có gì” Dạ Âu Thần lạnh giọng đáp lại, anh cau mày: “Chỉ là cô dám nói cô thật sự không động vào tủ quần áo của tôi không?”
Thẩm Cửu: “... Rốt cuộc anh bị mất thứ gì? Anh muốn nói gì thì cứ nói thẳng, vòng vo như này có ích gì?”
Anh vẫn giữ im lặng, Thẩm Cửu gật đầu: “Được rồi, chuyện này tôi sẽ nói với anh sau, Mai Linh chuẩn bị tới thăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc-2/2028486/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.