Kết quả khi cô ngủ đến nửa đêm, Thẩm Cửu cảm thấy vết thương ở sau lưng của cô hơi ngứa, nhưng lại rất dễ chịu. Giống như có người thay cô xoa vết thương, vết thương vẫn luôn đau, hơi ngứa của cô, hiện tại lại có cảm giác thật thoải mái.
Cô rất buồn ngủ, không mở mắt ra được, chỉ vô thức ậm ừ một tiếng.
Tay của Dạ Âu Thần ở sau lưng cô dừng lại một chút, anh bất đắc dĩ nhìn Thẩm Cửu trong lúc ngủ mơ, môi mỏng khẽ nói: “Người phụ nữ đáng chết, tôi đang làm gì?”
Rõ ràng là cô đã nói muốn ly hôn cùng với anh, không muốn qua lại với anh nữa, sau đó đã khiến cho anh tức gần chết, nhưng anh thế mà vẫn không yên lòng vết thương của cô, hơn nửa đêm đợi sau khi cô ngủ say, thì đến kéo quần áo của cô ra để bôi thuốc cho cô.
Loại chuyện này…
Là chuyện khiến cho người ta phải giận tím người! Làm thế nào anh lại làm được?
Ngón tay của Dạ Âu Thần nắm chặt lại thành nắm đấm. Một lát sau khi thấy gương mặt khi ngủ của cô, sự giận dữ và bực bội trong lòng anh nháy mắt đã bị sự đau lòng và bất đắc dĩ thay thế.
Anh buông nắm đấm ra, động tác của anh trở nên vô cùng dịu dàng, bôi thuốc từng chút từng chút vào vết thương của cô.
Trong lúc đó, Thẩm Cửu vẫn luôn ngủ ngon, không hề tỉnh dậy.
Đợi đến khi rốt cuộc Dạ Âu Thần bôi thuốc xong, anh mới nhìn chăm chú cô đang ngủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc-2/2028408/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.