Tâm trạng vốn phiền não của Thẩm Cửu sau khi ngồi xuống hóng gió biển lại giải tỏa đi rất nhiều.
Gió biển ban đêm rất lớn, lại rất sảng khoái.
Hơi lạnh, nhưng lòng lại rất thoải mái.
Giờ này hẳn Dạ Âu Thần đã về rồi chứ?
Vậy cô ngồi thêm lát nữa rồi quay về.
Dạ Âu Thần cho rằng cô bỏ trốn, cho nên tập hợp tất cả mọi người lại, lật tung cả biệt thự, kết quả lại không tìm thấy bóng dáng cô đâu.
Vì mọi người đều biết anh phát hiện không thấy cô ở phòng của họ, cho nên đương nhiên cũng không đến căn phòng đó tìm, mấy bảo vệ giữ cửa bị tra hỏi rất nhiều lần, câu trả lời lần nào cũng là không nhìn thấy, hoặc là căn bản không có người đi ra.
Nhưng một người đang yên đang lành, không hề ra ngoài, cũng không ở trong khu biệt thự, chẳng lẽ còn có thể biến mất trong không khí hay sao?
“Cậu Dạ, chúng tôi đã tìm hết tất cả mọi nơi rồi, đều không nhìn thấy mợ chủ!”
Nghe thuộc hạ báo cáo, sắc mặt Dạ Âu Thần cực kỳ tệ, giọng lạnh lùng: “Tiếp tục tìm, phái mấy người ra ngoài tìm, thuận tiện điều tra camera giám sát.”
Mọi người lại tìm một vòng, kết quả vẫn là không tìm thấy.
Lúc Chu Vân quay lại, sắc mặt đã không còn tốt lắm, mắt tràn đầy sợ hãi.
“Cậu Dạ, chúng tôi thật sự đã tìm hết tất cả mọi nơi rồi, nhưng không tìm thấy...cậu Dạ...”
“Cô muốn nói gì?” Dạ Âu Thần liếc nhìn cô ta, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc-2/2028376/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.