Bên ngoài, sau khi Thẩm Cửu đi, Chu Vân và chú Kim nhanh bước theo cô.
“Mợ chủ, không phải mợ đã cứu cô ấy sao? Sao cô ấy lại không chịu gặp mợ chứ?”
“Không gặp thì thôi, chúng ta về trước đi.” Thẩm Cửu cũng không quá cưỡng cầu, Hàn Mai Linh không gặp cô cô cũng có thể hiểu. Cũng giống như trước đây cô không muốn gặp Hàn Mai Linh vậy.
Nếu như không phải cô ta đã nói mấy lời đó, Thẩm Cửu hẳn cũng sẽ không đến khách sạn tìm cô ta, càng không phát hiện cô ta tự sát.
Đến bây giờ, Thẩm Cửu vẫn chưa tỉnh lại từ trong chuyện cô ta tự sát.
“Vậy chúng ta há không phải là lãng phí cất công đến đây rồi sao?” Chu Vân mắng một câu: “Người phụ nữ đó cũng quá không lương tâm rồi đúng chứ? Rõ ràng là mợ chủ đã giúp cô ta, kết quả cô ta ngay cả một câu cảm ơn cũng không có, còn kêu lớn tiếng nói không muốn gặp mợ nữa chứ.”
Chu Vân nghĩ, trong lòng Thẩm Cửu chắc chắn rất buồn bã.
Chú Kim nhìn cô ta một cái, sau đó lắc đầu với cô ta, thị ý cô ta đừng nói nữa.
Chu Vân phản ứng lại, ý thức ra lúc nãy mình vì tức giận quá mà lỡ mồm nói sai rồi, vội vàng giải thích với Thẩm Cửu: “Xin lỗi mợ chủ, hồi nãy tôi nói sai rồi.”
“Không sao.” Thẩm Cửu lắc đầu, lại tiếp tục sải bước đi ra ngoài.
Lúc sắp đến cửa bệnh viện, một thanh âm quen thuộc đã kêu bọn họ lại, Thẩm Cửu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc-2/2028356/chuong-285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.