Nhưng điệu bộ này của Tiểu Nhan không giống đang ghét bỏ cô chút nào.
“Cậu… không ghét bỏ tớ sao?” Cuối cùng, Thẩm Cửu vẫn không nhịn được chủ động hỏi một câu.
Tiểu Nhan nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu: “Tớ ghét bỏ cậu làm gì?”
Hỏi xong, cô ấy như bừng tỉnh hiểu ra: “Trời ạ, đừng nói vì tớ vào phòng lâu quá không ra ngoài nên cậu tưởng tớ ghét cậu, cho nên một mình im lặng rời đi nhé?”
Cô không trả lời, nhưng cô thật sự đúng là nghĩ thế.
Tiểu Nhan tức đến mức nghẹn họng: “Cậu thật là, tớ còn chưa nói gì mà cậu đã tự mình suy nghĩ rồi, đừng nói ở chỗ Dạ Âu Thần cậu cũng nghĩ thế nhé?”
Tiểu Nhan vừa nói vừa duỗi tay nắm lấy cánh tay cô, kéo cô vào trong phòng khách.
“Tớ về phòng là vì tớ chưa từng gặp phải chuyện như thế, cho nên trong chốc lát tớ không biết nên an ủi cậu thế nào, tớ về phòng để đầu óc mình tỉnh táo hơn, bây giờ tớ nghĩ kỹ rồi nên định nói với cậu, không ngờ cậu lại… nghĩ tớ như vậy! Khiến người ta tổn thương lắm đó?”
“Xin lỗi, tớ không cố ý đâu.”
“Bỏ đi, tớ rộng lượng tha thứ cho cậu đó.”
Tiểu Nhan kéo cô ngồi xuống sofa: “Chuyện này tớ nghĩ rõ rồi, nếu tớ không nghe lầm, Dạ Âu Thần cũng biết chuyện này đúng không?”
Thẩm Cửu gật đầu.
“Vậy thì dễ nói rồi, nếu anh ta biết chuyện này còn thể hiện tình ý với cậu, hơn nữa sau đó còn cho phép cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc-2/2028343/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.