Những lời này khiến trong lòng Thẩm Cửu khó mà bình tĩnh được, tâm trạng vốn không thể bình tĩnh như mặt biển càng trở nên cuồn cuộn hơn, Thẩm Cửu nhìn Tiểu Nhan một lúc lâu, cuối cùng rũ mắt xuống.
“Cậu nói đúng, nhưng dù cậu nói thế nào, tớ vẫn phải rời đi. Nếu cậu muốn ở lại đây thì cậu cứ đợi anh ta đi.”
Nói xong, Thẩm Cửu xoay người bước đi.
Tiểu Nhan nhìn bóng lưng của cô, tức giận đến mức la to: “Thẩm Cửu, chúng ta còn là bạn tốt không? Cậu chỉ có chút khí phách thế này thôi sao?”
Thẩm Cửu hơi dừng chân lại, cô mệt mỏi nhắm mắt.
Bạn tốt? Cô cũng muốn làm bạn tốt của cô ấy, nhưng cô cũng không muốn có dính líu gì với Dạ Y Viễn nữa.
Nghĩ vậy, Thẩm Cửu không trả lời lại cô ấy câu nào, vẫn sải bước đi về phía trước, Tiểu Nhan vốn tưởng cô sẽ quay đầu lại, ai ngờ cô không hề quay, khiến cô ấy tức giận đến mức cảm thấy lồng ngực đau đớn, Tiểu Nhan sải bước đuổi theo.
Đuổi theo hai bước lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi vào từ bên ngoài, vừa khéo chặn đường của Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu không ngờ sẽ đối mặt trực tiếp với Dạ Y Viễn, cô hơi sửng sốt, sau đó vờ như không nhìn thấy đi lướt qua người anh.
Dạ Y Viễn nhìn thấy hốc mắt ủng đỏ của cô thì tim đập nhanh, kết quả cô lại trực tiếp bước qua như không nhìn thấy mình, khoảnh khắc đó, anh ta cảm thấy lồng ngực mình như bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc-2/2028337/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.